Mị Hương

Chương 25 : Bổ nhào

Ngày đăng: 04:24 22/04/20


Diêu Mật nghe thấy giọng của Tạ Đằng, chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, không hiểu tại sao lại nhớ lại chuyện tối ôm trước bị Tạ Đằng kéo vào thư phòng, thổi lên mặt Tạ Đặng vài hớp mê hương. Nhất thời, nàng cảm thấy mặt mình nóng lên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, chân bước chậm lại. Đến khi bước vào thư phòng, thấy Tạ Đằng ngồi trước thư án lật sách, không thèm liếc nhìn nàng một cái, lúc này mới nhẹ nhàng thở dài một hơi. Xem nàng không tồn tại là tốt nhất!



Diêu Mật rón ra rón rén đi vòng ra sau kệ sách, muốn lánh người sang một bên, để Tạ Đằng quên nàng đi. Cùng cháu trai cao to thế này ở một chỗ, luôn cảm thấy vô cùng áp lực, huống chi trước kia còn phun mê hương hắt trà nguội lên mặt người ta, tuy hai ngày nay người ta chưa hề nhắc đến, nhưng hiện giờ đã vào phòng của người ta, chỉ sợ người ta còn mang hận, không tiếng động mà trả thù. Có lẽ phải yên lặng quan sát mấy ngày, xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.



Tạ Đằng đã thấy Diêu Mật nhẹ nhàng đi tới sau giá sách từ lâu, tay hắn lật qua một trang sách, lúc này mới nói: “Phía sau giá sách có hũ mỡ sao?”



“Hả, ngươi hỏi ta?” Diêu Mật ở sau giá sách lộ ra nửa cái đầu, thấy thư phòng ngoại trừ nàng và Tạ Đằng, cũng không còn ai khác, liền hỏi ngược lại: “Thư phòng sao mà có hũ mỡ chứ?”



“Thư phòng không có hũ mỡ, thế sao ngươi lại giống như chuột lén ăn trộm hũ mỡ vậy hả?” Tạ Đằng phát bực, co ngón tay gõ gõ trên thư án, “Châm trà!”



Diêu Mật lắc đầu, tính tình của đàn ông lớn tuổi chưa kết hôn quả nhiên là kinh dị, nếu để hắn tiếp tục độc thân thế này, người của phủ tướng quân chắc sẽ gặp tai họa mất. Phải nghĩ cách khiến hắn cưới Đức Hưng Quận chúa sớm một chút, để cuộc sống sau này được bình yên.



Thấy Diêu Mật đến bên ấm trà châm trà, Tạ Đằng hừ một tiếng trong mũi, lật tiếp một trang sách, nhưng lại không xem, trong bụng suy nghĩ lời của Tạ Thắng và Tạ Nam. Nếu để hoàng thất nhét cho một quận chúa để kiềm chế, còn không bằng tự mình chọn một người rước vào cửa. Ừm, có nên xem a hoàn này vì tiếp cận mình mà bán mình vào phủ tướng quân làm nô, cho nàng một cơ hội hay không đây?



Tiểu đầu bếp này tuy rằng ngờ nghệch, nhưng nàng có hai ưu điểm rất lớn, thứ nhất, dung mạo của nàng giống tiểu cô cô, nhìn rất gần gũi. Thứ hai, biết phun mê hương, có thể coi như là không giống người thường.




Tạ Nam ở bên cạnh một lời tiếp một lời: “Cái lưng đầy lực của đại ca, cho dù bị đè nặng thế nào cũng có thể phản kích được, chớ lo lắng.”



Tạ Đằng đợi Diêu Mật nghiêng đầu xuống dưới thư án, lập tức thở ra một hơi mạnh, tay liền lấy lại một ít lực, hai tay ôm ngang eo Diêu Mật, xoay người, thoáng cái đã đặt Diêu Mật trên thư án, học dáng vẻ cưỡi ngựa của Diêu Mật, híp mắt nói: “Con chuột bò lên thư án rồi!”



“A!” Diêu Mật thét lên một tiếng, rốt cuộc cũng ý thức được có điểm bất thường, nàng ở dưới người Tạ Đằng giật mình xoay người giãy giụa, muốn đẩy Tạ Đằng ra, nhưng Tạ Đằng lúc này không cho phép nàng giãy giụa, kẹp chặt tay chân của nàng, chậm rãi nói: “Ngươi thành thật thú nhận, vào phủ tướng quân làm cái gì? Nếu nói, ta buông ngươi ra. Nếu không, ta để chuột leo bò lên mặt của ngươi.” Nói một tiếng thích ta, vì ta mà tiến vào phủ tướng quân khó khăn lắm sao?



Có trời mới biết Diêu Mật sợ chuột như thế nào, nàng vừa nghe Tạ Đằng muốn để chuột nhắt bò lên mặt của nàng, chỉ cảm thấy vừa vội vừa sợ lại vừa hoảng, còn đâu mà nghe lọt tai những thứ khác, chỉ kéo tay của Tạ Đằng, mượn lực nhấc nửa người lên, “Phù” một tiếng thổi khí lên mặt hắn. Nàng phải thổi mê Tạ Đằng, phải nhanh chóng chạy ra khỏi thư phòng, tránh khỏi con chuột.



Lúc này Tạ Đằng đã có đề phòng, Diêu Mật ngửa đầu một cái, hắn đã nghiêng mặt sang một bên, đồng thời dùng tay che miệng của Diêu Mật lại, nói: “Chuột bò tới rồi!”



Á, người đâu cứu mạng!!!!!! Diêu Mật liều mạng giãy giụa, hai chân giãy phình phịch, miệng vừa hé ra, đã cắn vào tay Tạ Đằng, đợi Tạ Đằng đau tay, rút tay về, nàng lập tức tức kéo cổ Tạ Đằng sát vào mặt nàng, tính mở miệng thổi khí.



Tạ Đằng không chút nghĩ ngợi, cuối đầu, dùng môi ngăn miệng Diêu Mật, không để nàng thổi ra mùi hương mê hoặc kia.