Mị Hương

Chương 31 : Trên giường

Ngày đăng: 04:24 22/04/20


Diêu Mật mắt thấy sắc mặt Tạ Đằng cổ quái, cả người cứng đờ, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, đến tột cùng là chỗ nào không ổn, lại không nói ra được, trong bụng chỉ sợ Tạ Đằng lật lọng, không chịu nói giúp các nàng việc cưới xin với Tạ Đoạt Thạch, bởi vậy hỏi dò: “Tướng quân, chuyện lúc trước ngài đáp ứng, sẽ không nuốt lời đấy chứ?”



Tạ Đằng không trả lời, trong lòng gầm thét: Rốt cuộc là sao? Tiểu đầu bếp này bày đặt ta đây không ái không mộ một vị tướng quân tuổi trẻ tài cao, tuấn tú dụ người, lại đi thích cái ông nội lão đầu này? Điều này ai mà có thể chịu nổi? Tiểu đầu bếp, nàng giương to mắt nhìn xem, nhìn xem, một người đẹp trai tài giỏi như ta trước mắt nàng đây, sao không thích chút nào chứ? Ông nội lúc nào cũng khoe khoang, nói rằng ngày xưa ông làm bao thiếu nữ mê đắm như thế nào, chiếm được trái tim của bà nội đơn giản ra làm sao. Bây giờ cũng vậy, ông lần thứ hai làm say mê ba tiểu đầu bếp. Công lí ở nơi đâu? Còn nữa, A Thắng đã hai lần chứng kiến ta hi sinh nhan sắc, cùng tiểu đầu bếp kéo ôm ôm kéo, cứ như vậy, vẫn không chiếm được trái tim của nàng, nếu bị truyền đi, còn không khiến người ta cười chết sao? Lần này, thể diện coi như bị quăng đi hết!



Tạ Thắng nhìn chằm chằm Sử Tú Nhi, trong lòng muôn vàn cảm khái: Ây, tiểu đầu bếp này, nếu ngươi ái mộ đại ca thì thôi, đằng này lại đi thích ông nội? Mắt bị sao rồi à? Hắn nghĩ nghĩ, lại nghiêng đầu nhìn xem sắc mặt của Tạ Đằng, sém chút nữa cười bể bụng, phải liều mạng nín nhịn, mới không có bật cười, chỉ là vẻ mặt vô cùng cổ quái. Ai ui, đại ca lần này té quá đau nha, thực sự không thể giải thích nổi rồi!



Diêu Mật nhìn Tạ Đằng, rồi quay sang nhìn Tạ Thắng, một cảm giác kì dị nổi lên, không khỏi cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ngơ ngác nhìn nhau, đây là sao nữa rồi?



Tạ Đằng động môi định lên tiếng, khóe mắt chợt liếc về ánh sáng lóe lên trong bóng tối, chỉ trong nháy mắt, hắn nhìn tỷ muội Diêu Mật quát lên: “Mau lui ra sau!”



Giữa mùa hạ, ánh mặt trời xuyên qua kẻ lá, chiếu thành những chấm nhỏ lốm đốm trên nền đất, gió khẽ thổi một cái, bóng cây đung đưa, chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, bốn chuôi kiếm sáng choang đột nhiên đâm ra từ kẻ cây, hai thanh đâm tới Tạ Thắng, hai thanh còn lại như chớp đâm tới Tạ Đằng.



Sử Tú Nhi và Phạm Tinh trố mắt nhìn, thấy kiếm quang lóe lên khắp bốn phía, lập tức hét ầm lên, trong lúc hoảng sợ chân thụt lùi về phía sau, lại vấp phải người Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn, nhất thời chân mềm nhũn, cả hai đều té lăn ra đất.



Mắt Diêu Mật hoa lên, đã thấy bốn người áo xám cầm kiếm quấn lấy Tạ Thắng và Tạ Đằng, nàng tức khắc kêu thất thanh: “Người đâu, có thích khách!”



Một gã đang đánh nhau với Tạ Đằng nghe được tiếng thét của Diêu Mật, liền một kiếm đâm tới Diêu Mật.


VÌ trong phòng yên tĩnh, Diêu Mật nhắm mắt lại nghỉ ngơi, vừa nghĩ nên nói như thế nào với Cố phu nhân, để bà chuẩn bị tâm lí, lại nghe tiếng rèm lay động, có tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến vào, nhất thời tưởng là a hoàn, nên lơ đễnh không quan tâm, không ngờ tiếng bước chân lại dừng bên mép giường, có người kêu: “Biểu muội, biểu muội!” Nghe giọng nói, là của Cố Đông Du.



Diêu Mật bất chợt mở mắt ra, trời ạ, đủ chưa vậy hả?



Cố Đông Du tiến vào thăm Diêu Mật là do Cố Đình nói bóng nói gió, mắt thấy Tạ Đoạt Thạch sẽ nhân Diêu Mật làm cháu gái nuôi, Diêu Mật lại giúp Tạ Đằng cản một kiếm, địa vị của nàng trong phủ tướng quân, không cần nói cũng biết. Nếu như Cố Đông Du cưới Diêu Mật, Cố phủ sẽ có hi vọng phục hưng.



Trong lòng Cố Đông Du cũng biết Diêu Mật lúc này không giống như xưa, miễn là có được tâm của nàng, mặc kệ Tạ Đoạt Thạch nhận nàng làm nghĩa nữ, hay là nghĩa tôn nữ (cháu gái nuôi), dù thế nào mình cũng phải nhất định đi theo để nước lên thì thuyền lên. Bởi vậy liền ôn nhu kêu hai tiếng biểu muội, lại hỏi tiếp: “Muội đã đỡ hơn chưa? Cần ăn cái gì không? Huynh giúp muội bưng vào!”



Cố Đông Du ở nơi đây vừa dứt lời, mành rèm đã vén lên, La Hãn bưng một chén cháo loãng đi vào, đặt lên bàn, cũng không thèm liếc Cố Đông Du một cái, chỉ hỏi Diêu Mật: “Tiểu Mật, đói bụng chưa? Ta đỡ nàng dậy ăn cháo nhé?”



Diêu Mật mặt đơ như gỗ nhìn hai nam tử trong phòng, trong lòng gào thét: Nếu lão tướng quân thấy được, ta phải giải thích như thế nào? Nam triều Đại Ngụy thành phế thải hết rồi sao? Không thì, một người đàn ông sao lại chạy vào khuê phòng của con gái, còn nói đút đối phương ăn cháo nữa?



Diêu Mật vô cùng tức giận, nhất thời quên mất đây không phải là khuê phòng của nàng, mà đây là phòng của Tạ Đằng. Nàng đang muốn trách mắng Cố Đông Du và La Hãn, lại nghe tiếng cửa mở vang lên, có người đặt ngón tay trên khung cửa gõ gõ, trầm giọng nói: “Ngủ chưa? Nếu không ngủ thì ta vào đây!”



Là giọng của Tạ Đằng! Lúc này Diêu Mật mới nhớ tới mình đang nằm trên giường của người ta, đột nhiên, mặt nóng như thiêu đốt, chỉ nỗ lực tự nhủ với mình: Bình tĩnh, bình tĩnh! Bà nội ngũ một lát trên giường cháu trai thì có là sao?



Thoáng chốc Diêu Mật đã tỉnh táo lại, ngẫm nghĩ: Chẳng lẽ Tạ Đằng đến đây để nói cho ta biết, đã nhắc chuyện đó với lão tướng quân? Tâm nguyện của ta, sẽ được hoàn thành?