Mị Hương

Chương 32 : Đút cháo

Ngày đăng: 04:24 22/04/20


Cố Đông Du vừa nghe giọng nói của Tạ Đằng, quỷ thần xui khiến, hắn lập tức ngồi vào mép giường, nghiêng đầu nhìn cánh tay của Diêu Mật, hỏi: “Còn đau không?”



Cố Đông Du nghe từ miệng của Cố Đông Cẩn được mấy câu nói, nói rằng Tạ Đằng chặt hắn làm hắn choáng ván, từng chất vấn Diêu Mật có đúng là nàng ái mộ Tạ lão tướng quân, muốn gả cho Tạ lão tướng quân hay không. Hai người bọn họ thảo luận một hồi, liền cho ra một kết luận, Diêu Mật bị ma quỷ ám nên mới muốn gả cho Tạ Đoạt Thạch, còn Tạ Đằng, đương nhiên muốn ngăn cản chuyện này lại để khỏi bị người khác chê cười. Mà Cố Đông Du hắn, vốn là cùng với Diêu Mật nói chuyện, chỉ cần hắn biểu hiện thật tốt, có thể khiến Diêu Mật hồi tâm chuyển ý, nghĩa là gián tiếp ngăn cản ý tưởng hoang đường của Diêu Mật, giúp Tạ Đằng một đại ân.



Hiện nay hắn và Diêu Mật cư xử thân thiết, Tạ Đằng cũng có thể an lòng, để cho Tạ Đằng biết, Diêu Mật đã có vị hôn phu là hắn, nói cái gì mà ái mộ Tạ Đoạt Thạch, chỉ là đùa giỡn, không thể xem là thật.



La Hãn thấy Cố Đông Du đặt mông ngồi bên mép giường, không khỏi ngạc nhiên, vị biểu ca này vô sỉ quá đi? Không phải là vẫn chưa định hôn sự sao? Sao lại lên giường ngồi? Trong lòng hắn suy nghĩ, nhất thời tức giận, hắn ngồi bên kia giường, cũng hỏi hệt thế: “Tiểu Mật, nếu nàng không thoải mái, cứ nói ra đi.”



Bên giường thoáng cái có hai người nam tử trẻ tuổi ngồi, toàn thân Diêu Mật cứng đờ, cánh tay bị thương không làm gì được, nói cũng không nói ra lời, chỉ thở hổn hển chửi bới trong yên lặng.



Tạ Đằng gõ cửa, không nghe Diêu Mật trả lời, nghiêng tai lắng nghe, biết trong phòng còn có những người khác, vội vàng vén mành đi vào, liếc mắt quét qua Cố Đông Du và La Hãn ngồi bên giường, sắc mặt không khỏi trầm xuống, ánh mắt như đao chém lên mặt bọn họ, nói giọng kìm nén: “Đây là phòng của ta, sao các người tùy tiện vào đây?”



Thì ra ngươi cũng biết đây là phòng của ngươi à? Cố Đông Du và La Hãn nói thầm: Phủ tướng quân có nhiều sương phòng như thế, ngươi lại ôm Tiểu Mật vào phòng của ngươi, thật quá đáng không chứ?



Ba nam nhân đều có tâm tư, quét mắt nhìn nhau, ánh mắt đánh nhau kịch liệt.



La Hãn coi Diêu Mật là chí nguyện của mình, hiện giờ dò xét được đám người Cố phu nhân chờ ở phủ tướng quân, chỉ cần vết thương của Diêu Mật lành, tự nhiên phải về Cố phủ, đến lúc đó người có thể làm chủ của hôn sự Diêu Mật là Cố phu nhân, chứ không phải là người của phủ tướng quân. Thực sự hắn không cần phải lấy lòng Tạ Đằng nữa, chỉ cần lấy lòng Diêu Mật là được, đến lúc đó sẽ đề nghị kết thân gia với Cố phu nhân, mười phần chắc chín.



Cố Đông Du lại dựa vào bản thân là biểu ca của Diêu Mật, lại có trưởng bối làm chủ, một lòng nhận định rằng hôn sự của mình và Diêu Mật sẽ không thay đổi, nhìn thấy La Hãn xích lại gần, cũng rất không thoải mái. Nhất thời nghĩ Tạ Đằng với mình là cùng chung chiến tuyến, liền lấy ánh mắt dò xét nhìn La Hãn, không nhịn được, mở miệng nói: “La nhị gia, chuyện của biểu muội nhà ta, không cần làm phiền ngươi. Vả lại nam nữ khác biệt, ngươi ngồi gần như thế không ổn đâu.”
“Cánh tay của muội bị thương mà, sao mà ăn được?” Tạ Đằng thản nhiên dời thân thể, đến gần Diêu Mật, đưa muỗng đến bên môi Diêu Mật, nhẹ nhàng mở khều khều để nàng hé môi, thấy Diêu Mật bất đắc dĩ hé miệng, ngậm cháo, ngay sau đó múc thêm một muỗng cháo, đưa muỗng thứ hai qua.



Tạ Đằng thấy mặt Diêu Mật như sinh xuân, đôi môi anh đào ngậm cháo, chậm rãi nuốt xuống, không dám nhìn hắn một cái, chẳng biết tại sao, tâm tình bỗng nhiên vui vẻ, triệt tiêu cảm giác thất bại khi hắn nghe Diêu Mật nói ái mộ, muốn làm người của Tạ Đoạt Thạch. Nhất thời còn phồng thêm, suy nghĩ: Thật ra tiểu đầu bếp thích ta đúng không? Chỉ là nàng không dám nói mà thôi! ^_^



Bị cưỡng chế ăn đến ba thìa cháo, Diêu Mật không thể nín nhịn ăn thêm thìa cháo thứ tư, kiên quyết nói: “Ta no rồi!”



“Mới ba thìa cháo mà muội no rồi à?” Tạ Đằng hết lần này đến lần khác nghiên cứu động tác đút cháo, cảm thấy không thích hợp lắm, hắn liền hỏi dò: “Tiểu Mật, muội không thích ta đút muội ăn à?”



Không thích, rất không thích! Trong lòng Diêu Mật gầm rú, nhưng miệng lại không dám nói thật, ấp úng nói: “Không có, không có, thực là ta no rồi!”



Lúc này Tạ Đằng mới thoải mái, cầm chén để lên bàn, không biết lấy chiếc khăn ướt ở đâu ra, cầm khăn tới lau mặt lau miệng cho Diêu Mật. Diêu Mật ngửi thấy vị thuốc đông y, không khỏi la lớn: “Tướng quân, đây là khăn lót hộp thuốc mà.”



“Á, cầm nhầm!” Tạ Đằng bỏ chiếc khăn ướt qua một bên, nhìn môi Diêu Mật nói: “Rất sạch sẽ, không cần lau.”



Diêu Mật: “…”



Thấy Diêu Mật rũ mi, tựa như đang cười, khóe miệng Tạ Đằng cũng nổi lên ý cười, vuốt vuốt ngón tay nói: “Tiểu Mật, ngoại trừ tổ phụ ta, muội có thích ai không? Nếu có, ta sẽ giúp muội tìm hiểu một chút.” Nói đi, nếu như nàng đã từng thích ta, nhưng vì thấy không có khả năng nên mới thích tổ phu, chuyện này có thể tha thứ được mà. Thừa dịp hôm nay có đông đảo tân khách, không cần phải nhận cái gì mà huynh muội, trực tiếp xin cưới luôn đi. >..