Mị Hương

Chương 33 : Ái mộ

Ngày đăng: 04:24 22/04/20


Con gái thích người nào, sao có thể tùy tiện nói cho nam nhân khác? Diêu Mật liếc Tạ Đằng, lắc đầu nguầy nguậy.



Thấy Diêu Mật lắc đầu, Tạ Đằng nóng nảy không thôi, tiểu đầu bếp này sao cứ xấu hổ mãi vậy chứ? Chuyện liên quan đến chung thân đại sự, sao lúc nào nàng cũng giấu giếm thế?



Trước kia Diêu Mật ở Cố phủ, thường nghe mọi người bàn luận tướng quân của phủ tướng quân như thế này như thế nọ, quả thật đã từng âm thầm thương nhớ, nhưng khi nàng cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh bị Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn ghét bỏ, liền hiểu rõ, điều kiện của các nàng như thế này thì tùy tiện một công tử nào đó trong kinh thành cũng sẽ ghét bỏ các nàng, chớ đừng nói gì là Tạ Đằng. Vả lại khi các nàng đến phủ tướng quân, thấy tận mắt từng đám từng đám tiểu thư khuê các chạy ra chạy vào phủ tướng quân, thấy tận mắt ánh mắt nhìn Tạ Đằng của Cố Mỹ Tuyết, lại tận mắt thấy vị Đức Hưng quận chúa, một mỹ nhân thân phận địa vị như vậy mà cũng ở đây tìm đủ mọi cách lấy lòng Tạ Đằng. Mà Tạ Đằng đối với những nữ nhân kia toàn bộ đều không bỏ vào mắt. Đã như vậy, nếu nàng có tâm tư với Tạ Đằng, thì thật là không biết tự lượng sức mình, tự mang khổ vào thân, bởi vậy từ lâu nàng đã chặt đứt loại tư tưởng này.



Mặc dù nàng và Tạ Đằng từng có mấy lần tiếp xúc thân mật, đó cũng là dưới tình huống trời xui đất khiến mà tạo thành, thật không dám gánh nổi từ “chân thật”. Nếu chỉ dựa vào vậy, nàng liền cho rằng Tạ Đằng thích nàng, thực sự quá mơ hồ huyễn hoặc. Nhưng vì sao Tạ Đằng lại hỏi như vậy? Là sợ sau khi nàng vào ở phủ tướng quân, sẽ này sinh vọng tưởng ngông cuồng với hắn, nảy sinh phiền toái không cần thiết, nên mới ẩn ý thăm dò trước sao?



Diêu Mật tập trung suy nghĩ, quyết định làm yên lòng của Tạ Đằng, bởi vậy ngẩng đầu lên nói một cách kiên định: “Ba người chúng ta chỉ từng ái mộ phủ tướng quân, chưa từng thích qua người khác, tướng quân cứ yên tâm.”



“Ta có gì mà không yên lòng?” Tạ Đằng cười xùy một tiếng, trong ngực có tư vị không rõ, ai ôi, ta xui xẻo đến như vậy sao? Tiểu đầu bếp sao lại hoàn toàn xem nhẹ, hoàn toàn tỏ rõ chưa tùng yêu thích ta, điều này sao ta có thể chịu nổi?



Mặc dù là vậy, Tạ Đằng vẫn chưa cam lòng, nhìn cánh tay Diêu Mật hỏi: “Tiểu Mật, tại sao lúc ấy muội lại đưa tay giúp ta cản kiếm? Phải biết rằng, một kiếm kia mà đâm sâu thêm tí nữa thôi, cánh tay của muội coi như bị phế bỏ.” Nếu nói tiểu đầu bếp thật sự không quan tâm đến ta, vậy tại sau lúc ấy, lại chịu quên đi cánh tay của mình giúp ta đỡ kiếm? Chuyện này thật khiến người ta phải suy nghĩ.



Diêu Mật hơi hoảng sợ, nhẹ nhàng thử cử động cánh tay, tuy rất đau đớn, nhưng vẫn còn khả năng di chuyển, cũng không bị tàn phế, thoáng chốc yên lòng, đáp: “Ta chỉ sợ ngươi bị thương, không thể nói giúp chúng ta trước mặt lão tướng quân, nhất thời duois tình thế cấp bách, không nghĩ nhiều liền đưa tay ra cản, còn có bị phế bỏ hay không, cũng không nghĩ tới.”



Tạ Đằng trầm mặc lại trầm mặc, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, rất muốn ngửa mặt lên trời thét to. Từng đám từng đám khuê tú tiếp cận phủ tướng quân kia, thậm chí ngay cả bày cuộc mỹ nhân tắm rửa của Cố Mỹ Tuyết, ngay cả Đức Hưng Quận chúa cũng phải hạ mình quay vòng nịnh nọt người của phủ tướng quân, tất cả đều không phải vì ái mộ ta sao? Nàng vì sao thương cũng không mến cũng chẳng có?



“Tướng quân, lão tướng quân đã đồng ý nhận chúng ta làm cháu gái nuôi sao?” Diêu Mật sung sướng vô cùng, xác nhận lại lần nữa, thận trọng nói: “Vậy chuyện trước kia chúng ta ái mộ lão tướng quân…”




Diêu Mật ngẩn ra, tức khắc nhớ tới bản thân mình không nói rõ ràng, thành ra Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nghe không hiểu, tay phải lập tức đấm giường cười: “Các ngươi hiểu lầm rồi! Tướng quân nói không phải việc này!”



“Không phải việc này, vậy là việc gì?” Sử Tú Nhi và Phạm Tinh thót tim, thấy Diêu Mật cười đến mức ngọt ngào, hình như không phải là chuyện xấu, lại đặt tim về đúng vị trí cũ, vỗ ngực nói: “Nói mau, không được kích thích hứng thú của bọn ta !”



Đợi Diêu Mật nói xong, Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nhìn nhau, hầu như không thể tin được, tuy rằng các nàng một lòng muốn làm lão phu nhân, nhưng không phải là do bị dồn ép nên mới sinh bất đắc dĩ sao? Nếu cóa lựa chọn khác, các nàng sao có thể mặt dày, không qua tâm đúng sai, mà kiên quyết muốn làm lão phu nhân chứ? Bây giờ, lão tướng quân dự định nhận các nàng làm cháu gái nuôi, đây quả thực là chuyện từ trên trời rơi xuống nhân bánh béo bở. Cóa phủ tướng quân làm chỗ dựa, quan phủ đương nhiên sẽ không dám cưỡng bạo phối người cho các nàng, các nàng cũng không cần cấp bách lập gia đình, mẫu thân các nàng cũng không cần phải đòi sống đòi chết ép buộc.



Thấy vẻ mặt không thể tin được của Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, Diêu Mật đưa tay véo các nàng, lắc lắc nói: “Là thật, là thật!”



“Trời ạ, là thật đấy!” Sử Tú Nhi phục hồi tinh thần, nắm lấy hai tai của mình cấu véo, rất sợ đã nghe lầm rồi.



Phạm Tih ngẩn ra, tay nện vào vạc giường, thoáng chốc tay liền đau nhức, lúc này mới ngưng lại, lẩm bẩm: “Cái bản giường này dày quá, đấm mạnh như vậy mà chỉ phát ra một âm thanh như bí hơi, không giống như giường ngủ chúng ta, đấm một cái đã cang ‘thùng thùng thùng’. Người ta nói, vật tựa chủ nhân, ta cảm thấy, cái giường này quả là giống tướng quân.”



Diêu Mật thấy các nàng nói năng lộn xộn, cũng ngờ nghệch cười không ngớt.



Các nàng ở đây nói chuyện, La lão gia và Cố Đình đã một trước một sau tiến đến chỗ Tạ Đoạt Thạch nói mấy câu, Tạ Đằng vừa nghe, hơi ngẩng người, thật sao, hai nhà tranh cháu dâu của ta tới rồi! Ông đang suy nghĩ, ngẩng đầu lại thấy Tạ Đằng đi tới, liền vẫy tay gọi hắn qua đây, nói lại ý tứ của La lão gia và Cố Đình.



Lúc này, Đức Hưng Quận chúa né tránh tai mắt mọi người, đi vòng đến viện của Tạ Đằng, gõ khung cửa, giọng nói giòn giã vang lên: “Diêu Mật !”