Mị Hương

Chương 34 : Lựa chọn

Ngày đăng: 04:24 22/04/20


“Là Đức Hưng quận chúa!” Diêu Mật nghe giọng nói, nhớ tới tờ giấy mình và Đức Hưng quận chúa cùng mưu đồ bí mật, không ngờ Đức Hưng quận chúa lại nói chuyện của nàng cho La Hãn biết, nếu không phải Tạ lão tướng quân chuẩn bị nhận bọn họ làm nghĩa tôn nữ, thật không biết tạo thành hậu quả gì, tâm trạng có chút tức giận, nói với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh: “Không biết nàng ta đến làm gì?”



“Dù sao nàng ta cũng là quận chúa, là người chúng ta không thể đắc tội, để xem nàng ta muốn nói gì rồi bàn tiếp.” Sử Tú Nhi hạ giọng khuyên Diêu Mật một câu, có giọng nói: “Quận chúa mời vào!”



Đây là lần đầu tiên Đức Hưng quận chúa đến phòng của Tạ Đằng, tuy là nàng tới thăm Diêu Mật, nhưng mắt vẫn nhìn căn phòng một lần, thấy giường lớn, bàn lớn, ngăn tủ lớn, ghế dựa lớn, đến cửa sổ cũng lớn hơn căn phòng bình thường một chút, tuy nhiên bài biện lại rất đơn giản, không có gì đặc biệt, không khỏi gật đầu, không hổ là gian phòng của tướng quân, nhìn rất có khí khái.



Sử Tú Nhi và Phạm Tinh thấy nàng đến, liền tiến đến vấn an, vì Diêu Mật là bệnh nhân, nhưng cũng không thể không ở trên giường chào một tiếng. Đức Hưng quận chúa xua tay bảo các nàng đừng đa lễ, tiến lên vài bước, ngồi cạnh bên giường nhìn cánh tay của Diêu Mật, nàng cười hỏi: “Cảm thấy sao rồi? Có khỏe không?”



Diêu Mật gật đầu nói: “Tạ ơn quận chúa quan tâm, không còn gì trở ngại.”



Đức Hưng quận chúa nhìn sắc mặt của Diêu Mật một cái, thấy mắt nàng đen bóng, không biết là có phải do khí trời quá nóng hay không, gương mặt nàng đà hồng, không có chút gì giống bệnh nhân, liền gật đầu, cười nói: “Ta nghe La Hãn nói qua, đúng là một trận kinh sợ nhỉ!”



Nhắc tới La Hãn, cuối cùng Diêu Mật nhịn không được thấp giọng nói: “Quận chúa, ta và ngươi đã từng nói, mặc kệ sau này ra làm sao, chúng ta là lén hiệp nghị, sao quận chúa lại nói cho La nhị gia biết?”



Đức Hưng quận chúa để ý thấy Sử Tú Nhi và Phạm Tinh mặc dù không bất kính, nhưng thần sắc lạnh nhạt, biết chuyện này khiến các nàng giận, không khỏi cười nói: “Ngày đó về từ phủ tướng quân, La Hãn nhờ muội muội của hắn hẹn ta buổi chiều gặp nhau ở tửu lâu. Hắn kể ta nghe lúc trước ái mộ Tạ Vân như thế nào, lại nói sau này hắn hối hận vì đã không cùng nàng ta đến biên quan, nói đến sau này, viền mắt đại nam nhân ấy đỏ lên, ta không đành lòng. Đợi khi hắn nhắc tới chuyện của ngươi, chẳng biết làm sao, ta liền nói chuyện ngươi muốn lấy Tạ lão tướng quân cho hắn biết. Thứ nhất, ta nghĩ cho dù lão tướng quân tốt, nhưng dẫu sao cũng đã lớn tuổi, chưa chắc đã tiếp nhận các ngươi, còn Tạ Đằng cũng chưa chắc cho các ngươi làm bà nội hắn. Thứ hai, ta nghĩ các ngươi đã muốn cưới, so với gả cho Tạ lão tướng quân, không bằng gả cho La Hãn. Mà…”



Diêu Mật nghe Đức Hưng quận chúa nói như thế, ngược lại không tiện trách mắng, chỉ nói: “Mặc dù như vậy, nhưng dù sao là chuyện của chúng tôi, quận chúa cũng phải hỏi qua ý kiến của chúng tôi mới nói cho hắn cũng không muộn.”



Đức Hưng quận chúa vừa mới ở ngoài nghe nói Tạ Đoạt Thạch chuẩn bị nhận đám người Diêu Mật làm nghĩa tôn nữ, bây giờ không muốn đắc tội với Diêu Mật nữa, đành phải nói lời xin lỗi, “Chuyện này là do ta nghĩ không chu toàn, giờ ta bồi ngươi một lễ, ngươi đừng trách ta nữa nhé.”
Đang nói, Sử di và Phạm di cũng vén mành đi vào. Vẻ mặt Sử di kích động nói: “Nguy rồi, có phu nhân hỏi ta bát tự, hình như có ý muốn cầu hôn đó!”



Phạm di cũng hét lên: “Tuy nói Tiểu Tinh đã định với Đông Cẩn, nhưng có phu nhân hỏi ta có phối hôn chưa, suýt chút nữa ta bảo là chưa rồi, định nói tụi nó vẫn còn độc thân, để nâng giá Tiểu Tình lên.”



Phạm Tinh không khỏi thét to: “Mẹ, bây giờ con được chọn rồi, đừng chọn biểu ca Đông Cẩn.”



“Sao, không lấy hắn phải không? Con không lấy thì mẹ không gả, lúc trước hắn không ưa gì mẹ con ta, bây giờ ta cũng chẳng ưa gì hắn .” Mặc dù lúc trước Phạm di đã đồng ý với Cố Đình, nói rằng chuyện hôn sự lúc trước sẽ không thay đổi, thế nhưng hôm nay vừa vào phủ tướng quân, cảm thụ được bầu không khí nữ nhi có thể có nhiều người đến cầu hôn, bà đã muốn nuốt lời, lại nghe thêm Phạm Tinh nói, lập tức đánh nhịp: “Cứ vậy đi, ta cứ từ từ mà lựa.”



Cố phu nhân nghe Phạm di muốn rút lại lời nói lúc trước, cũng lập tức nghĩ đến Diêu Mật phối với Cố Đông Du có chút thua thiệt. Đúng là, lúc trước chưa đến phủ tướng quân, khi đề cập chuyện hôn sự, sao cha không chịu ra mặt? Bây giờ có thể dựa vào phủ tướng quân, ông lập tức bảo Diêu Mật nhất định phải làm cháu dâu mới của ông, đạo lý gì thế?



“Đúng, biểu ca cái gì, kinh thành có rất nhiều người đẹp trai tài giỏi, từ từ chọn!” Cố phu nhân hơi nắm chặt tay, tựa như đang nắm chặt xấp giấy dày để chọn con rể.



Cố phu nhân các bà kích động đến mức nhướng cao mày, trước hôn sự của nhi nữ, các bà bị áp lực lớn, đám Diêu Mật có thể hiểu được, nhưng thấy thái độ khoa trương của họ, không khỏi cười nói: “Được rồi, cẩn thận người ta nghe được.”



Các nàng nói chuyện trong phòng, lại có một a hoàn chạy tới nói: “Ba vị tiểu thư, lão tướng quân bảo các vị chuẩn bị một phen, đi ra ngoài nhận kiền gia gia (ông nội nuôi)!”



“Hả, xiêm y chúng ta như thế này sao mà ra ngoài?” Lúc này đám Diêu Mật mới phát hiện ăn mặc của tiểu a hoàn, trong phủ ngoại trừ Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết, thì không có nữ quyến khác để mượn xiêm y, phải làm thế nào bây giờ?