Mị Hương

Chương 52 : Con rể

Ngày đăng: 04:24 22/04/20


Tạ Thắng ngây ngẩn cả người, xuất chinh hơn nửa năm, ngày đêm lo lắng, khó khăn lắm mới trở về, tối hôm qua chỉ vừa nhìn thoáng qua, sáng nay đã không thấy bóng người, nói là vợ mình đi chùa dâng hương, bây giờ thì tốt rồi, dự tiệc về, vợ mình đã chạy mất. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?



“Đại ca, vợ của đệ luôn thuần lương, sao lại đột nhiên chạy mất thế này?” Tạ Nam nóng ruột, nghĩ đến Phạm Tinh chỉ nghe lệnh của Diêu Mật, không khỏi chỉ trích Tạ Đằng: “Có phải là đại ca đắc tội với đại tẩu, đại tẩu tức giận dắt theo vợ đệ chạy luôn rồi không?”



Tạ Đằng vừa nghe Tạ Nam nói, lập tức trừng mắt, cái gì cái gì? Vợ nhà chú mà thuần lương á? Đang ám chỉ Tiểu Mật nhà ta không thuần lương sao?



Vừa nói chuyện, mọi người vào phủ.



Quản gia nghe nói ông cháu Tạ Đoạt Thạch đã trở về, vội vàng ra đón, ông muốn bẩm báo chuyện của tỷ muội Diêu Mật, nhưng Tạ Đoạt Thạch không nghe mà chỉ vào Tạ Đằng: “Ta già rồi, mặc kệ là chuyện gì. Sau này mà có việc, cứ bẩm báo cho A Đằng biết là được.” Nói rồi sải bước đi vào trong, vợ của người nào thì người nấy tự đi tìm về, ta không dính vào.



Thấy Tạ Đoạt Thạch không phản ứng, quản gia đành hướng theo chiều gió, bẩm báo với Tạ Đằng: “Tướng quân, ba vị phu nhân đã hồi Cố phủ rồi.”



“Đã biết!” Tạ Đằng trừng mắt với quản gia, liếc thấy Linh Chi bưng trà đi tới, một tay nhận trà một tay phất lên nói: “Trời cũng tối rồi, các ngươi lui xuống đi! Để quản gia hầu hạ là được.”



Đây là có lời muốn hỏi quản gia. Linh Chi nhìn có chút hả hê, nét mặt cũng không biểu hiện gì, chỉ cúi đầu đáp một tiếng, cùng với Tô Ngọc Thanh, Lý Phượng lui xuống.


Nói đến sính lễ, Cố phu nhân lại bất an, phủ tướng quân là bậc nhân gia nào chứ, bọn họ muốn cưới vợ, sính lễ đương nhiên là đầy đủ. Nhưng Diêu gia phải cho Diêu Mật của hồi môn nào đây? Lúc trước bà vốn cho rằng Diêu Mật sẽ gả vào Cố phủ, nên chuẩn bị đồ cưới với Cố phủ. Nếu bây giờ gả vào phủ tướng quân, những đồ cưới này, thật là ít ỏi.



Diêu lão gia cũng nghĩ đến điểm này, trong lòng suy nghĩ, phu nhân bảo ta mang theo đồ cưới của Tiểu Mật lên kinh, ta đã mang đến. Nhưng hôm nay lúc ở bên trong xe ngựa vén rèm nhìn chung quanh, thấy kinh thành này phồn hoa không gì sánh được, nam nữ già trẻ, quần áo và những vật mang theo, đều rạng rỡ xinh đẹp. Lại nhìn đồ cưới của Tiểu Mật một cái, dường như không phóng khoáng lắm. Gia thế không xứng với người ta, đến đồ cưới cũng keo kiệt, sợ rằng Tiểu Mật bị người ta chê cười.



Cố phu nhân vẫn chưa lên tiếng trả lời, đã có nha hoàn bên ngoài bẩm: “Bái kiến tiểu thư!” Nhất thời biết là Diêu Mật tới, vội vàng cất giọng nói: “Tiểu Mật à, vào rồi nói.” Ở phủ tướng quân người ta nửa năm, lại đã hiến thân, quả thực không cần tị hiềm như những cô nương chưa kết hôn khác. Có lời muốn nói trước mắt mọi người, như vậy cũng tốt.



Diêu Mật nghe giọng nói của Cố phu nhân, vội vàng vén mành mà vào, nhất thời chống lại ánh mắt sáng quắc của Tạ Đằng, không khỏi dời đầu nhìn đi chỗ khác, chỉ đi qua hành lễ với Diêu lão gia và Cố phu nhân.



Diêu lão gia thấy Diêu Mật không nói với Tạ Đằng lời nào, có chút gấp gáp, cướp lời nói: “Tiểu Mật à, bái kiến tướng quân đi!” Vừa nói vừa đứng lên, tự tay đưa ấm trà qua châm trà cho Tạ Đằng, vừa nói: ” Tiểu Mật nhà ta không hiểu chuyện, tướng quân đừng chấp nhặt với nó.”



Mồ hôi nhỏ từng giọt, cha à, cha là nhạc phụ mà? Đầu Diêu Mật đầy gạch đen, liếc mắt nhìn Tạ Đằng, ngươi dám ngồi bất động, dám hưởng thụ trà của cha ta?



Ta không dám! Tạ Đằng đối lại ánh mắt của Diêu Mật, sớm cười đứng lên, bưng chén trà của Diêu lão gia, đặt vào tay Diêu Mật nói: “Tiểu Mật, uống trà đi!”



Diêu lão gia thấy sắc mặt Diêu Mật, lại sợ Tạ Đằng phản cảm, nhưng thấy Tạ Đằng bưng trà đưa cho Diêu Mật, lại thấy bộ dáng cao ngạo của Diêu Mật nhất thời ngạc nhiên, lập tức lại mừng như điên. Aha, tướng quân giống ta, sợ vợ!