Mị Hương

Chương 53 : Phản đối

Ngày đăng: 04:24 22/04/20


Thấy Tạ Đằng ân cần, cơn giận của Diêu Mật đã vơi đi phân nửa, không thèm để ý đến Diêu lão gia và Cố phu nhân đang ngồi bên, ngắt lời Tạ Đằng: “Bên người tướng quân có mỹ tỳ hầu hạ, cưới vợ làm gì? Thành thân làm gì?”



Diêu Mật nói xong, Cố phu nhân tiếp lời: “Nói đến mỹ tỳ, ta cũng muốn hỏi một tiếng, tướng quân định an bài Linh Chi như thế nào?” Linh Chi là công thần của quốc gia, hoàng đế đã chính miệng để Linh Chi hầu hạ bên người Tạ Đằng, ý tứ của bọn họ hiển nhiên quá rõ ràng. Tạ Đằng sớm muộn gì cũng nạp Linh Chi làm thiếp, nhưng con gái chưa xuất giá lại đụng phải chuyện này, trong lòng làm sao mà vui vẻ?



Nghe Cố phu nhân hỏi, Tạ Đằng ngẩng ra, lại lén liếc Diêu Mật, thấy nàng mím môi, liền nói: “Linh Chi chỉ là một a hoàn, Tiểu Mật không thích cô ấy, thì để nàng hầu hạ ông nội. Đợi cô ấy tìm được ý trung nhân, đưa của hồi môn là xong chuyện.”



Diêu Mật muốn nói thêm, lại thấy Diêu lão gia và Cố phu nhân nhìn nàng, liền dừng lại, chỉ trừng mắt với Tạ Đằng.



Tạ Đằng lúc này cuối cùng cũng hiểu, thì ra Diêu Mật không nói tiếng nào bỏ chạy về Cố phủ là vì chuyện Linh Chi, chỉ là Diêu lão gia và Cố phu nhân đang ngồi đó, không tiện giải thích, bởi vậy đứng lên nói: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, con và Diêu Mật bên nhau thì ít cách xa thì nhiều, khó khăn lắm mới gặp lại nhau, nàng lại chạy về Cố phủ. Bây giờ có một số chuyện muốn cùng nàng giải thích, mong nhạc phụ và nhạc mẫu tránh đi một chút.”



Thấy Diêu lão gia và Cố phu nhân không nói hai lời liền đi ra ngoài, Diêu Mật hơi chưa tỉnh hồn lại, còn chưa bái đường thành thân mà, cha mẹ sao lại để mình ở một mình với Tạ Đằng vậy?



Đến khi tiếng bước chân của Diêu lao gia và Cố phu nhân đã đi xa, Tạ Đằng vội vàng áp sát lại gần Diêu Mật, đưa tay muốn nắm lấy tay của nàng.



Diêu Mật sớm đã rụt tay ra phía sau, chu miệng nói: “Động đi, động đi là ta thổi!”



“Được rồi, ta không động!” Tạ Đằng thấy vẻ mặt hờn dỗi của Diêu Mật, môi chu lên như nụ hoa, hồng nhuận mê người, đã sớm có ý nghĩ xấu xa, nhưng lại sợ Diêu Mật thổi mê hương, chỉ dám nhỏ tiếng gọi: “Tiểu Mật, Tiểu Mật, Mật,…”




“Dựa vào cái gì? Các ả dựa vào cái gì?” Một vị quý nữ tức đến méo miệng, hung dữ nói: “Chỉ dựa vào lần các ả hiến thân trước khi tướng quân ra trận, mà đã muốn làm phu nhân tướng quân. Không mai không mối, lại động phòng hiến thân là quan hệ bất chính. Cho các ả làm quý thiếp đã là cho lắm mặt mũi, còn muốn làm tướng quân phu nhân sao? Điều này khiến cho rất nhiều tiểu thư không tìm được chồng ở kinh thành sao mà chịu cho nổi? Lần này bầu không khí bình yên đã bị phá vỡ. Nếu lấy cái loại nữ nhân không mai không mối đã leo lên giường người ta, nước Đại Ngụy có còn để ý đến cái gì là liêm sỉ không?”



Mấy vị quý nữ này cũng như nhau từng tơ tưởng Tạ Đằng, từng chạy đến phủ tướng quân đưa tình, lúc này đều đố kị điên cuồng, không có cách nào kiềm chế. Các nàng là quý nữ, có chỗ nào không so được với mấy ả Diêu Mật? Vậy mà không thể tìm được một đấng lang quân như ý, trơ mắt nhìn huynh đệ Tạ gia rơi vào tay người khác. Tạ Đằng lần này chiến thắng trở về, tất nhiên phải cưới một quý nữ xứng tầm, các ả Diêu Mật ấy nhiều nhất được được làm cáo mệnh quý thiếp thôi. Không thể ngờ, nhanh như vậy đã nghe tin đồn, Tạ Đằng muốn chính thức cưới Diêu Mật vào cửa làm phu nhân tướng quân. Nào có thể được?



Trong lòng Đức Hưng quận chúa cũng cho rằng, tuy tỷ muội Diêu Mật hiến thân, có cáo mệnh, nhưng cùng lắm chỉ đáng làm vợ lẽ, không có cửa làm chính thất. Bây giờ nghe được tin, cũng vô cùng khó chịu, đúng vậy, Diêu Mật dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?



Một quý nữ nói: “Ta đã dặn quản gia phân phó, tất cả cửa hàng tơ lụa ở kinh thành không được bán tơ lụa cho người Cố phủ. Có gan thì đi kiện chúng ta đi? Xem còn muốn làm phu nhân tướng quân nữa không? Một tấm vải mới cũng không mua được, Cố phủ sao mà lo nổi việc cưới xin?”



Một vị quý nữ khác nói: “Ta cũng xin mẫu thân ra lệnh, tất cả các cửa hàng châu ngọc không được bán lấy nửa món đồ cho người Cố phủ. Trừ phi Diêu tiểu thư xuất giá không cần nữ trang, không thì, ả chỉ còn nước khóc.”



“Gần cuối năm, các phủ đều thu mua những thứ này, ta đã nhờ tỷ tỷ ra lệnh, phàm là người Cố phủ tới cửa, có ra giá cao tới đâu cũng không được bán. Cũng thông báo cho mấy nhà quen biết, nhà ai dám bán, chính là đối nghịch với nhà ta. Ta muốn cho Cố phủ cơm tất niên cũng không ăn được.”



“Tưởng bò lên giường là được làm phu nhân tướng quân? Nằm mơ đi! Ta phải để ả biết rõ, muốn làm phu nhân tướng quân, phải có thân có thế rồi nghĩ tới.”



Đức Hưng quận chúa im lặng: Diêu Mật, lần này ngươi đắc tội với phần đông quý nữ kinh thành, nếu chịu thiếp thì còn có đường sống, nếu khăng khăng muốn làm chính thê, tương lai ngươi chỉ có nước khóc thét.