Mị Hương

Chương 64 : Vấn kế

Ngày đăng: 04:24 22/04/20


Ánh trăng thanh lãng, gió khẩy nhẹ nhàng, hương hoa quấn quýt, ngày hôm nay thật đẹp. Diêu lão gia mời Sử lão gia và Phạm lão gia ngắm trăng, ba người đã đọc đủ loại thi thư, chỉ là mười năm gần đây, Đại Ngụy chiến tranh liên miên, văn nhân thất bại, bọn họ quanh quẩn mãi chức tiểu quan, không được thăng tiến. Năm ngoái mọi người nghe được con gái mình đến phủ tướng quân câu được tướng quân, ai cũng ngạc nhiên và vui mừng nói không nên lời. Đến khi lên kinh, gặp được con rể tướng quân thắng trận trở về, bọn họ làm nhạc phụ, cũng hưởng vinh yên. Bây giờ chỉ đợi con rể và nữ nhi chính thức thành thân, bọn họ sẽ công đức viên mãn.



Phạm lão gia cực kì hài lòng với Tạ Nam, ông khen: “Con rể nhà ta thành thật, gả Tiểu Tinh cho nó, ta rất yên tâm.”



Sử lão gia cũng vô cùng hài lòng với Tạ Thắng, tự hào lên tiếng: “Con rể nhà ta kiên định, Tú Nhi mà gả cho nó, ban đêm ta có thể ngủ ngon giấc rồi.”



Diêu lão gia vân vê râu, tự đắc: “Con rể nhà ta cái gì cũng tốt, Tiểu Mật được gả cho một vị hôn phu như vậy, là phúc tu luyện mấy đời.”



Ba người đang nâng chén chúc mừng thì cách đó không xa xuất hiện ba bóng người, là rể tốt trong miệng bọn họ.



Huynh đệ Tạ Đằng nghe nói đám Diêu lão gia ở đây ngắm trăng ngâm thơ thì bàn bạc, muốn ôm mỹ nhân về, mỗi người phải đi thỉnh giáo nhạc phụ đại nhân của mình. Thứ nhất, là người trong nhà cả mà, chắc chắn sẽ tri bất vô ngôn, vô ngôn bất tẫn, sẽ không làm bọn họ chậm trễ. Thứ hai, cũng là người trong nhà cả mà, nên sẽ không chê cười bọn họ ngay một nữ tử cũng không biết đối phó, mà chỉ bảo rằng bọn họ ngây thơ, không hiểu phong tình.



Thấy đám Tạ Đằng đến, Diêu lão gia sai bà tử lấy thêm ba chén rượu, trong một lúc mọi người cùng ngồi xuống, đầu tiên là bàn luận thời sự, sau đó mới nói đến phiền muộn của mỗi người.



Diêu lão gia nghe Tạ Đằng nói xong thì vỗ đùi bảo: “Con rể à, con còn chưa bắt được Tiểu Mật sao? Trước giờ con đánh giặc chẳng lẽ chưa từng đọc qua binh pháp? Muốn có được lòng nữ nhân, phải quanh co phức tạp lắm, không đi đường thẳng được đâu. Nữ nhân mà, thích nhất là dỗ ngọt, không thèm nghe lí lẽ. Anh mà giảng đạo với nàng, là tốn nước miếng vô ích.”



Sử lão gia rất kinh ngạc, con rể tốt thế này, cả một thị thiếp cũng không nạp, con gái mình lại không đếm xỉa đến nó. Cẩn thận người ta chạy thật đấy! Liền vội vàng nói: “Con rể à, chưa kể đến thân phận địa vị của con, chỉ cần cái tướng mạo này là đủ để vạn người mê rồi, cớ sao lại không thâu được lòng Tú Nhi? Hay là dùng không đúng phương pháp?”



Phạm lão gia suýt chút run rẩy, ôi Tiểu Tinh, Tiểu Tinh ngu ngốc, chàng rể tốt thế này sao con lại không muốn vậy hả? Đúng là con heo thừa mỡ, não bị úng nước rồi sao? Con không muốn thì cũng đừng giành với thiếu nữ trong kinh chứ! Lập tức giật giật râu nói: “Con rể à, ta đã nói con rồi, nha đầu Tiểu Tinh này ngốc nghếch, rất dễ bị lừa, chắc chắc là con cưng chiều nó nhưng không bộc lộ ra, nó lại không hiểu được nhiều như thế, nên con mới bị lỡ.”



“Thỉnh nhạc phụ chỉ giáo.” Tạ Đằng thấy Diêu lão gia ủng hộ thì bạo gan thưa: “Không biết nhạc phụ đại nhân có cách gì tốt không ạ?”



Lúc này, Diêu Mật đang sai người bày trà quả ở thưởng đình, treo đèn lồng lên bốn góc đình, sau đó đốt hương kính ánh trăng với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, khấu tạ nguyệt nương phù hộ.




Trăng sáng giữa trời, mỹ nam lấy lòng, mắc gì mà không uống một chén chứ? Hơn nữa đây là nhà của mình, uống say tất sẽ có người dìu về phòng của mình. Diêu Mật tiếp rượu, ngửi một hơi, quả nhiên rượu ngon có khác, liền phẩm rượu, khen một câu: “Rượu ngon!”



Tạ Đằng cười nói: “Đây là ta sai người mang về phủ tướng quân, nhạc phụ uống cũng khen rượu ngon.”



Thấy Tạ Đằng và Diêu Mật nói cười thưởng rượu, Tạ Thắng thầm nghĩ mình nôn nóng, không đề cập đến chuyện thành thân nữa, cũng rót đầy rượu cho Sử Tú Nhi, khuyên nàng uống một chén.



Tạ Nam quay đầu thấy Diêu Mật và Sử Tú Nhi uống rượu, liền bảo: “Chúng ta cũng uống một chén thôi, cãi nhau chỉ thêm tổn thương thương tình cảm.”



Thấy Tạ Nam nói chuyện tôn trọng, Phạm Tinh thoải mãi trong lòng, lập tức ‘Ừm’ một tiếng, theo hắn lên bậc thang, vào thưởng đình, cùng nhau ngồi xuống, đợi hắn châm rượu đưa qua thì nhận.



Chỉ mới ba chén rượu, tỷ muội Diêu Mật đã mắt say mơ màng, thân hình mềm nhũn, đứng cũng đứng không vững.



“Tiểu Tinh, nàng say như vậy, ta đưa nàng trở về phòng.” Tạ Nam nhảy nhót trong lòng, ha ha, ba chén rượu xuống bụng, Tiểu tinh quả nhiên yếu đuối ngã vào lòng hắn. Hắn nói xong liền đỡ Phạm Tinh đứng lên, dìu nàng xuống thềm, đạp lên ánh trăng đi về phía trước.



Tạ Thắng cũng ôm eo Sử Tú Nhi, dìu nàng đứng dậy, rỉ vào tai nàng: “Ta đỡ nàng về phòng.” Nói xong đã ôm người đi mất.



Đợi Tạ Thắng và Tạ Nam đi xa, Tạ Đằng mới mỉm cười đỡ Diêu Mật dậy, nói: “Ngày đã muộn, ta đưa nàng về phòng.”



Diêu Mật cong khóe miệng, vô cùng kiều mị, dựa vào ngực Tạ Đằng nũng nịu: “Ừm, chàng ôm ta trở về.”



“Được, vậy thì ôm nàng trở về.” Tạ Đằng ngửi được mùi hương thoang thoảng, thần hồn đã bay mất một nửa, đưa tay ôm lấy Diêu Mật, thoáng cái đã vượt qua hai tiểu đệ, chạy tới phòng Diêu Mật.