Mị Hương

Chương 65 : Mềm

Ngày đăng: 04:24 22/04/20


Rượu giúp người ta tăng cam đảm, lời này quả không sai. Phậm Tinh thường ngày thẹn thùng, vài chén rượu xuống bụng đã ngà ngà say, lá gan lập tức to lên, chui thẳng vào trong ngực Tạ Nam, thỏ thẻ: “Lần trước, ta muốn giúp chàng có em bé, lần này, chàng phải giúp lại ta.”



Tạ Nam nghe không rõ, cúi tai xuống bên môi Phạm Tinh, thấp giọng hỏi: “Nàng nói gì?”



Ưm, chính là, chính là lần trước ta hiến thân, lần này đến phiên chàng hiến thân đó. Phạm Tinh cuối cùng cũng còn hơi thanh tỉnh, không nói ra lời trong lòng, chỉ ngậm vành tai Tạ Nam, khẽ cắn một cái, thổi khí: “Ta muốn chàng…”



“Được, ta lập tức cho nàng.” Tạ Nam vừa bị cắn bị mút, lại nghe những lời này, thì toàn thân tê dại, cả người nhũn ra, dùng khuỷu tay đẩy cửa phòng bế Phạm Tinh vào, ngay sau đó đạp chân vào cửa, khuỷu tay vừa đụng, đã cài chốt cửa lại, bước vài bước ôm Phạm Tinh ngồi bên mép giường, dịu dàng cúi đầu xuống.



“Đừng!” Phạm Tinh không cam lòng, dùng tay ngăn trước môi Tạ Nam, cúi đầu thật thấp hỏi: “Chàng thích ta sao?”



“Thích, rất thích!” Tạ Nam cả người như lửa nóng, chỉ muốn dụ Phạm Tinh ngoan ngoãn nghe lời, nghe vậy liền ra sức gật đầu.



Trả lời nhanh như vậy, tám chín phần là nói dối. Phạm Tinh không tin, không cho Tạ Nam hôn, hỏi lại: “Vậy chàng thích ta ở điểm nào?”



Tạ Nam buồn bực, bà nhỏ ơi, mần chuyện cho xong xuôi rồi hỏi những cái này được không hả?



“Nói!” Phạm Tinh nhéo mặt Tạ Nam, thuận thế sờ sờ, xoa xoa môi Tạ Nam, nhớ lại cảnh tiếp xúc da thịt lần trước thì động tình, nhưng lại không chịu dễ dàng xuôi theo, bày vẻ mặt đợi Tạ Nam trả lời.



Tạ Nam hết cách đáp: “Điểm nào cũng thích.”



“Gạt người!” Phạm Tinh đẩy Tạ Nam một cái , rồi đấm vào tay Tạ Nam, khóc ‘Òa’ một tiếng, dù thế nào, hắn vẫn không thích ta.



Lại sai chỗ nào rồi? Tạ Nam vã mồ hôi, đưa tay lau nước mắt giúp Phạm Tinh, dụ dỗ nói: “Một chút cũng không lừa nàng, thật!”
Diêu Mật đột nhiên im lặng một lúc rồi mở miệng: “Đại ca, nếu dung mạo ta không giống tiểu cô cô, chàng còn thích ta sao?”



“Đây là ý gì? Ta đâu phải vì dung mạo nàng giống tiểu cô cô mới thân thiết với nàng.” Tạ Đằng thấy Diêu Mật hết rầu rĩ chuyện Linh Chi, lại rầu rĩ chuyện dung mạo, không khỏi lắc đầu, thở dài nói: “Nữ nhân các nàng sao lại phiền phức như vậy?”



Nhìn đi, vẫn là không có cách nào khai thông mà! Diêu Mật cũng thầm thở dài, thoáng cái lại hít sâu một hơi, bất thình lình thổi khí vào mặt Tạ Đằng, nhìn tay chân Tạ Đằng bắt đầu mềm nhũn thì lật người dậy ném Tạ Đằng lên giường, cưỡi lên người hắn, thấp giọng nói: “Chàng cầu xin ta, ta liền…”



Ha ha, đây là chàng tự dâng mình tới cửa, lúc này cầu xin ta, sau này coi chàng còn dám mạnh miệng không?



Cả người Tạ Đằng mềm nhũn, sau một lúc mới khôi phục sức lực, không biết từ đâu móc ra một viên thuốc ngậm vào miệng, cười nói: “Tiểu Mật, nàng thổi nữa đi.”



Ta thổi ta thổi. Diêu Mật quả nhiên là thổi hơi vào mặt Tạ Đằng, lại thấy tay hắn tuy có mềm nhũn, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường thì vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Ây, sao vậy? Chàng lại không bất tỉnh.”



Tạ Đằng cười đắc ý: “Hôm qua có được một viên giải bách độc, hôm nay thuận miệng nuốt xuống, không ngờ viên thuốc này giải lại được mê hương của nàng, ha ha ha.” Nói xong lại ôm Diêu Mật vào ngực, thấp giọng khiêu khích: “Nàng phun thử xem!”



Phun thì phun, ai sợ ai chứ? Diêu Mật ra sức thổi lên mặt Tạ Đằng.



Tay chân Tạ Đằng thoáng mềm, lại lập tức trở lại như thường, vô cùng đắc ý đè Diêu Mật lần nữa, hung ác bá đạo: “Xem nàng sau này còn dám kiêu ngạo nữa không?”



Ta cứ phun! Diêu Mật tiếp tục thổi khí trên chóp mũi Tạ Đằng, lại bị Tạ Đằng chặn miệng.



Trêu đùa tới nửa đêm, Tạ Đằng đã hơi nhịn không nổi, áp môi mình lên môi Diêu Mật. Chỉ cảm thấy mềm mềm, trơn nhẵn, tươi non, và một hương thơm kì lạ quanh quất bên chóp mũi, hắn không kiềm được nữa,…