Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Chương 13 :

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


Công phu này của hắn ngang với võ công thượng thừa, chỉ là không ai thấy. Mà người duy nhất thấy là Lăng Quất Lục thì lại bởi chịu không nổi rượu, mắt nhắm chặt kêu lên “Đầu choáng váng quá”



“Luyện công phu này có thể giải rượu. Nào, tiểu quai (*), ta giúp ngươi cởi quần áo”



Lăng Quất Lục nắm chặt y phục. Hắn tuy đang choáng váng nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai cởi quần áo, làm sao để Thiệu Thánh Khanh thay mình làm được. Hắn thậm chí còn nghi ngờ “Vì sao phải cởi quần áo?”



“Võ công này rất phiền phức, phải thoát y mới luyện được” Thiệu Thánh Khanh còn cố ý nói kích “Hay là ngươi nói không giữ lời, vừa bảo muốn cùng ta luyện công giờ lại từ bỏ?”



Lăng Quất Lục không muốn bị nói là kẻ thất hứa, thế nhưng muốn hắn cởi quần áo hắn làm không được. Hắn đỏ mặt ngượng ngung, muốn đặt điều kiện “Có thể thoát để lại một chút hay không?”



“Không được, phải cởi toàn bộ”



Lăng Quất Lục nghe được bốn chữ “phải cởi toàn bộ”, suýt nữa từ trên giường té xuống đất. Nếu không phải Thiệu Thánh Khanh đỡ lấy hắn thì hắn đã rớt từ lâu rồi. Hắn cả kinh nói “Cởi sạch?”



“Ngươi không muốn sao?”



Lăng Quất Lục cố sức gật đầu, hắn tuyệt đối không muốn.



Thiệu Thánh Khanh nhìn hắn phản ứng khôi hài, cố ý nói “Không thì ngươi cởi giúp ta vậy”



Lăng Quất Lục mặt đỏ như bị lửa thiêu đốt. Hắn lên tiếng giọng phảng phất run trước giờ chưa từng có “Giúp… giúp ngươi cởi?”



Thiệu Thánh Khanh cầm tay hắn đem để vào nút cài áo, cố ý đưa đầu lại gần tai Lăng Quất Lục “Ngươi muốn tự cởi y phục, hay là muốn giúp ta cởi? Tùy ngươi chọn.”



Tai Lăng Quất Lục cực kì mẫn cảm, huống chi Thiệu Thánh Khanh mỗi câu nói lại nhẹ nhàng thổi vào, khiến hắn không chỉ mặt đỏ, đến tai lẫn cổ đều đỏ.



Hắn ngâm nga một âm thanh đến hắn cũng chưa từng nghe qua, thắt lưng cũng dường như mềm nhũn ra muốn ngả vào người Thiệu Thánh Khanh. Nếu không phải hắn đang bám vào mép giường, tự bình ổn thanh âm, chỉ sợ lúc này đã ngã vào trong lòng Thiệu Thánh Khanh rồi.



“Ta sao lại phát ra âm thanh này, nghe kì quái quá” Lăng Quất Lục bị chính thanh âm của mình làm cho phát sợ. Thanh âm đó hảo mị hảo kiều, hắn trước giờ chưa từng thốt ra.



Mà Thiệu Thánh Khanh nghe được thanh âm êm đẹp như vậy, hiển nhiên rất sung sướng, bởi vì là hắn khiến cho cái dáng vẻ khả ái trước mặt phát ra thanh âm ngọt ngào động nhân tâm như thế.



Hắn cúi đầu khẽ hôn tóc Lăng Quất Lục, cười nhẹ nói “Không sao, nghe tới làm cho toàn thân sảng khóai” Tiếp theo cười càng ám muội “Ngươi khiến ta phi thường muốn luyện công. Nào chúng ta nhanh lên một chút, mau giúp ta cởi quần áo”



Giúp Thiệu Thánh Khanh cởi quần áo thật rất quái lạ, thế nhưng so tự cởi thì vẫn tốt hơn. Huống chi Thiệu Thánh Khanh đã giúp hắn nhiều như vậy, hắn cũng đã nói muốn lấy thân báo đáp. Dù sao thì cũng chỉ là giúp hắn luyện công mà thôi, hẳn là sẽ không quá khó.



Chần chừ một hồi Lăng Quất Lục mới đưa tay hướng tới y phục của Thiệu Thánh Khanh, run run cởi ra nút buộc thứ nhất, rồi cởi tiếp cái thứ hai, thứ ba, thứ tư. Chỉ là giúp nam nhân trước mặt cởi quần áo mà thôi không hiểu sao mặt hắn phát nóng lên, chính hắn cũng không hiểu nổi.



Cuối cùng cũng bỏ được áo khoác của hắn, Lăng Quất Lục thở phào nhẹ nhõm hỏi “Như vậy được chưa?”



“Chưa được!” Chỉ chỉ quần phía dưới, Thiệu Thánh Khanh cười tà nịnh “Còn quần nữa!”



Lăng Quất Lục cả kinh kêu lên “Cả… cả quần cũng muốn cởi sao?”



“Đương nhiên, quần không thoát làm sao luyện công được”



Để giúp đối phương luyện công, Lăng Quất Lục cắn răng bỏ qua nhiệt độ nóng bỏng trên mặt, bàn tay run càng lợi hại hơn hướng tới dây lưng trên người Thiệu Thánh Khanh, cởi chỗ thắt ra, mặt đỏ lựng chậm rãi cởi quần đối phương ra. Nhưng hắn mới cởi được phân nửa, nam nhân anh tuấn trước mắt bỗng nhiên cầm tay hắn, cố sức đè hắn xuống.
Thiệu Thánh Khanh hài lòng nói “Lời nói của ngươi khiến ta lại muốn luyện công lần nữa. Tiểu quai, ta hảo hảo yêu thương ngươi lần nữa, cho ngươi ngày mai không xuống giường được luôn”



“Thế nhưng ta mệt mỏi quá”



Thiệu Thánh Khanh khẽ hôn lên tai hắn, thấp giọng nói “Đợi lát nữa ngươi sẽ không còn thời gian để kêu mệt nữa. Đêm nay ta còn không có tận hứng, ta muốn ngươi khai tâm mà hét lên nữa kìa”



Sau một khắc, trong cơ thể Lăng Quất Lục nhiệt tình đã động lên. Lăng Quất Lục quả nhiên không có thời gian để nói mệt mỏi gì nữa, hắn bị Thiệu Thánh Khanh điên cuồng mãnh liệt thương yêu đến hôn mê. Mãi cho đến gần sáng sớm, nhiệt tình của Thiệu Thánh Khanh phát tiết được rồi mới để cho hắn ngủ.



***



Sáng ngủ dậy, Thiệu Thánh Khanh thần thanh khí sảng. Đêm qua nhiệt tình của Lăng Quất Lục khiến hắn hết sức thỏai mái, cả đêm không ngủ hình như cũng không ảnh hưởng gì đến hắn. Hắn hôn lên gương mặt Lăng Quất Lục rồi thay y phục ra ngoài hướng di nương thỉnh an.



Di nương thấy tân nương không tới, hỏi vài câu rồi không hỏi tiếp nữa. Thiệu Thánh Khanh biết người đứng trước cửa sổ hôm qua chắc chắn là tôi tớ của bà đã đem hết mọi chuyện, cả chuyện nên nói lẫn không nên nói, thông báo lại cho Lý di nương, cho nên hắn tự nhiên cũng không có gì để nói nữa.



Thỉnh an xong, hắn đi ra hoa viên tiếp tục việc xem hoa của hắn, mãi đến khi có người đi vào, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt tươi cười hỏi “Muội muội, sao lại rảnh rỗi tới đây?”



Thiệu Thánh Tâm e lệ mỉm cười “Ca ca, chúng ta tuy là huynh muội nhưng trước đây chưa từng gặp mặt. Sau khi ngươi trở về cũng ít cùng người nói chuyện. Hôm qua ngươi thành hôn, ta có chút lễ vật muốn tặng nhưng lại không dám lấy ra trước mặt người khác”



Thiệu Thánh Khanh đứng lên, dáng vẻ vẫn tươi cười, có vẻ như rất hài lòng khi nhìn thấy muội muội này.



“Muội muội, ngươi hà tất phải khách khí như vậy. Chúng ta đều là người một nhà còn lễ vật cái gì, bị người ta nghe được sẽ cười cho. Có điều tâm ý của ngươi, ta đương nhiên nhận lấy”



Thiệu Thánh Tâm hài lòng gật đầu, lấy ra một túi gấm. Nàng chắc trời sinh e lệ, mới nói mấy câu đã đỏ mặt.



“Đây là ta cho người đi tìm về. Biết ca ca thích trồng hoa, đây là mầm hoa chỉ vực ngoại mới có, là một giống rất trân quý”



“Ngươi thật có lòng, muội muội, cảm tạ ngươi”



Thấy Thiệu Thánh Tâm vẫn đứng im tại chỗ, Thiệu Thánh Khanh hỏi “Làm sao vậy? Muội muội, ngươi còn việc gì sao?”



Thiệu Thánh Tâm tựa hồ do dự không biết có nên nói hay không, cuối cùng nàng cũng nói “Tuy rằng nương không thích ta tìm tới ngươi, người ngoài cũng cười ca ca, thế nhưng ta cả đời chỉ có một ca ca, tâm lý rất hài lòng. Ca ca, ngươi không nên để bụng lời người khác nói, ta sẽ ủng hộ ngươi”



Nói xong, Thiệu Thánh Tâm không còn ý tứ gì, lập tức quay đầu rời đi.



Thiệu Thánh Khanh thấy nàng ly khai, không khỏi lắc đầu thở dài “Di nương có một nữ nhi tốt như vậy, khó trách bà đề phòng ta như thế, ai!”



***



(*)quai=ngoan, đại khái các bạn có thể hiểu là “bé ngoan”, nhưng trong truyện mình không thể để thế:)) đọc chắc cũng buồn cười. Với cả sau này anh sẽ còn gọi em Tiểu Lục như thế dài dài…



(**)làm việc nghĩa không chùn bước =))))))))))))



(***)thóa dịch là nước bọt ý mà, nhưng trong tình cảnh đó muốn thêm chút hoa mỹ cho chữ kích tình (tình cảm nồng nhiệt:-“) nên mình để là thóa dịch đó ^^



(****)nhụy hoa màu đỏ @[email protected] ai dà~