Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Chương 14 :

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


Lăng Quất Lục bị ánh mặt trời chiếu vào mặt làm cho tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, nhất thời nhận không ra chỗ này là chỗ nào, nhìn cách bài trí của gian phòng một hồi mới nhớ chuyện tối qua bị Thiệu Thánh Khanh ôm vào đây, xong rồi…



Lăng Quất Lục đỏ mặt lấy tay che đi. Hắn nhớ đến cái chuyện mà bọn họ làm khiến hắn thở không nổi đến tận hừng đông.



Nhìn ra ngoài cửa sổ hắn phát giác mặt trời đã lên cao, hiện tại chỉ sợ đã là buổi trưa. Hắn từ nhỏ đến giờ chưa từng ngủ nhiều đến thế, sợ đến mức vội vàng muốn xuống giường. Thế nhưng thân thể vừa khẽ động đã đau đến thiếu chút nữa chảy nước mắt, thắt lưng như bị chặt đứt, thân thể như nát ra rất khó chịu.



Hắn không tin nổi thử cử động lại, lần này hắn đau đến bật ra tiếng than nhẹ. Chỉ chốc lát sau, hắn nghe thấy đến bụng cũng kêu lên nho nhỏ, nghĩ đến tối hôm qua mới ăn chút chút đã bị Thiếu Thánh Khanh đem lên giường, hôm nay không có ăn sáng, khó trách được lại đói đến thế.



Xuống giường thì thân thể đau nhức, không xuống thì bụng đói kêu gào. Ngay lúc hắn đang phân vân không biết làm gì thì Thiệu Thánh Khanh đi vào. Lăng Quất Lục vừa thấy hắn liền nhớ ngay tới chuyện tối hôm qua, mặt lại đỏ lên.



Thiệu Thánh Khanh thấy hắn đã dậy, cười tà nói “Tiểu quai, ngủ ngon không?”



Lăng Quất Lục nhìn hắn lắp bắp “Ngon…”



Thiệu Thánh Khanh đến gần hắn, tay đưa xuống dưới đến chỗ mông hắn, cười đến tà hiệp, trái lại giọng nghiêm trang hỏi “Thấy ta sao lại đỏ mặt? Nhớ tới hình ảnh gì sao?”



“Không…” Thấy hắn sờ mông mình, Lăng Quất Lục nhớ tới Thiệu Thánh Khanh đêm qua nồng nhiệt âu yếm mình, càng lắp bắp dữ hơn, mặt cũng đỏ lên như thiên biên hồng hà (*).



Thiệu Thánh Khanh nhìn hắn chất phác đáng yêu, cười ha ha  hôn Lăng Quất Lục “Tiểu quai, ngươi thật đáng yêu, hôn một chút”



Môi son mát lạnh áp lên trên mặt Lăng Quất Lục, tuy rằng không giống với nụ hôn tối qua khiến hắn thở không nổi, thế nhưng cảm giác càng ôn nhu khiến Lăng Quất Lục mặt đỏ hơn nữa. Hắn không biết phải làm sao bây giờ, từ lúc gặp nam nhân anh tuấn này hắn tựa hồ rất dễ đỏ mặt. Mà hồi nhỏ ở nhà Miêu Cương Thần Tử, không có ai dạy hắn phải làm thế nào để mặt hết đỏ, hắn không thể làm gì khác hơn là cà lăm nói “Này… vị đại… đại ca!”



“Ta không phải nói cho ngươi biết ta là Thiệu Thánh Khanh sao? Ngươi gọi ta là Thánh Khanh” Thiệu Thánh Khanh dụ dỗ nói “Gọi thử xem”



Gọi tên người khác hình như là biểu hiện với họ rất thân mật. Thế nhưng người ta đồng ý cho hắn gọi tên, chứng tỏ người này không ghét hắn, mà lại có chút thích hắn.



Vừa nghĩ đến vấn đề có thích hay không, Lăng Quất Lục đỏ mặt cúi đầu, nhìn lén Thiệu Thánh Khanh. Thiệu Thánh Khanh thật là anh tuấn khiến tim hắn đập loạn cả lên, hình như muốn nhảy tọt ra khỏi miệng.



“Thánh… Thánh Khanh”



Thấy hắn ngây thơ như vậy, Thiệu Thánh Khanh lại nở nụ cười “Ngươi thật đáng yêu, tiểu quai, ngươi tên gì?”



“Ta là Lăng Quất Lục, từ Miêu Cương tới, ở nhà của Thần Tử Miêu Cương. Trong nhà Thần Tử có rất nhiều hảo bằng hữu của ta, còn có đại ca, nhị ca đã kết bái với ta. Ta vì giúp người nên mới xuất giá, phải mau chóng quay về Miêu Cương, vậy nên… vậy nên…”



Hắn rất đơn thuần, một chút đã tiết lộ hết thân thế. Mà Thiệu Thánh Khanh thông minh vừa nghe hắn nói vế trước đã biết vế sau hắn muốn nói gì. Thế nhưng hắn không đơn giản như thế để nhân nhi khả ái này đi, hắn còn chưa có cùng hắn triền miên đủ. Hơn nữa nếu hắn đi, vở kịch này thiếu đi diễn viên, hắn làm sao có thể thả đi được?



Tay hắn chạm nhẹ vào môi Lăng Quất Lục. Lăng Quất Lục đêm qua được hắn chiếu-cố, đương nhiên biết động tác này có ý tứ gì, môi liền run nhè nhẹ, như là nhịêt tình phối hợp với động tác của đối phương.



“Tiểu quai, chúng ta còn chưa luyện công xong nữa mà”



“Không phải chúng ta hôm qua đã… luyện xong rồi sao?”



Lăng Quất Lục run quá nói cũng không xong, bởi vì sau một khắc Thiệu Thánh Khanh đã thò tay tiến vào bên trong, âu yếm chỗ khe hở đêm qua hắn phóng quá, cười tà nói “Tiểu quai, ngươi có nghe qua học cái gì lại chỉ học có một lần không? Luyện công với học cũng như nhau, làm sao lại chỉ luyện có một lần được? Ta cứu ngươi hai lần, ngươi… ít nhất… phải theo ta luyện đến lúc thuần thục mới có thể trở về. Ngươi đã nói phải giúp ta luyện công, đúng hay không?”



“Nhưng đại ca, nhị ca kết bái của ta đang ở Miêu Cương chờ ta…”




“Thật sao? Có cái sự tình này?”



Lý di nương không chỉ cau mày. Chuyện nương tử Thiệu Thánh Khanh đều do bà chưởng quản. Nàng xuất thân không tốt cho nên mới làm tiểu thiếp, bởi vậy so với người thường càng phải chú ý cương thường luân lý. Nếu là tôi tớ và tỳ nữ làm sai, bà khẳng định sẽ dung tha. Thiệu Thánh Khanh từ lúc trở về bình thường cứ thấy mỹ nhân là lại đi theo quyến rũ, cũng không biết có nhận thức được hay không nhưng cái loại tính tình phong lưu, không đứng đắn này  của hắn hình như sau khi lấy vợ lại càng trầm trọng thêm, không khéo sẽ làm hư hạ nhân.



“Di nương, chuyện là thật không hề khoa trương …” phó dịch muốn đem chuyện bẩm bảo rõ ràng hơn.



Lý di nương thật sự nghe không nổi nữa, quát “Được rồi, đừng nói nữa! Đem hết tôi tớ ở đó triệu hồi, ra ngoài tìm mấy người tương đối thành thật, khônh thích nói xấu, đưa đến cho Thiếu gia”



“Thế nhưng vậy sẽ không còn ai quan sát Thiếu gia nữa, liệu có nên lưu lại vài người ở đó?”



“Không cần, lại hư người ra, ngược lại rất không tốt, rút về hết”



Phó dịch thấy nàng tức giận, vội vàng vâng dạ “Vâng thưa di nương”



***



Tắm rửa xong, Lăng Quất Lục bụng đói âm ỉ kêu. Thiệu Thánh Khanh đưa hắn về phòng, để hắn mặc quần áo xong dẫn đi ăn.



Cơm nước đều bưng lên, thế nhưng Lăng Quất Lục không dám cầm đũa lên ăn, vẻ mặt có vẻ sợ. Thiệu Thánh Khanh không khỏi thấy kỳ quái “Ngươi không phải đang đói bụng sao?”



Hắn đỏ mặt, chỉ thức ăn trên bàn, sợ sệt nói “Ta nghe người ta nói người Trung Nguyên trong thức ăn cho rất nhiều tóc vào, ta không dám ăn”



“Làm gì có chuyện này, tiểu quai, cái này tuyệt đối không có tóc đâu, ăn được, nào, để ta đút cho ngươi”



Thương hắn tính tình ngây thơ tinh khiết thiện lương, và cũng vì muốn bù đắp cho việc vừa nãy, Thiệu Thánh Khanh gắp thức ăn, còn gỡ xương gà hộ hắn “Thịt gà rất ngon, nào, há miệng ra.”



Không biết nói sao để cự tuyệt Thiệu Thánh Khanh, huống chi hắn mặt đầy vẻ cưng chiều, Lăng Quất Lục thấy được sủng ái như vậy, ngực cảm thấy ngọt ngào. Hắn khẽ run há mồm, cẩn thận nhai miếng thịt.



Thiệu Thánh Khanh đối với hắn tốt như vậy khiến hắn trong lòng tràn ngập say mê, nghĩ nếu được ở cũng một chỗ với Thiệu Thánh Khanh thật lâu thì nhất định rất tuyệt vời. Thế nhưng hắn còn phải đi tìm cái người Thần Tử bảo nữa.



Có khi nào nơi Thần Tử nói là ở đây không, bởi nơi này rất giống với lời Thần Tử mô tả, chỉ còn mỗi điều đây có phải ở phương Bắc Miêu Cương hay không thôi. Nếu như đúng, cái người có thể cứu sinh mệnh mình chính là Thiệu Thánh Khanh, mình có thể vĩnh viễn ở bên hắn.



Vừa nghĩ ra khả năng này, Lăng Quất Lục thấy mặt nóng dần lên. Hắn bỗng nhiên rất mong rằng người trọng yếu đối với sinh mệnh mình chính là Thiệu Thánh Khanh kia. Được vậy thì hắn có thể ở cùng một chỗ với Thiệu Thánh Khanh, mà hắn cũng không chết.



Hắn lo sợ hỏi, khẩu khí thiếu tự nhiên, có chút khẩn trường “Thánh Khanh, ta hỏi ngươi, nơi này có phải ở phía bắc Miêu Cương không?



Trung Nguyên đương nhiên là ở phương bắc Miêu Cương. Thế nhưng Thiệu Thánh Khanh thích trêu đùa hắn, nghiêm túc lắc đầu “Không đâu, nơi này là phía nam Miêu Cương tiểu quai à.”



Lăng Quất Lục nghe xong sắc mặt trầm xuống. Hắn ngây ngốc nhìn Thiệu Thánh Khanh, biết không phải người mình muốn tìm, trong lòng bỗng nhiên thấy khó chịu, cảm giác ngọt ngào vừa nãy tiêu thất không còn chút nào.



***



(*)rặng mây đỏ ở phía xa