Minh Hôn - Cương Thi Thân Nương

Chương 17 : Đại thái thái

Ngày đăng: 09:57 18/04/20


Phòng của đại thái thái vẫn âm khí nặng nề như trước. Lạnh lẽo đến độ ngày nào cũng đặt vài chậu than nhưng chẳng thể ấm lên được.



Vệ Diêu đến cáo trạng. Đại thái thái nghiêm mặt mộc, không để ý đến cậu, cũng chẳng ngó ngàng đến Khanh Thụ. Bà cứ liên tay lần tràng hạt. Trên người mặc áo dài có hoa văn trường thọ, vô tình làm tăng thêm vài phần quỷ khí. Mép áo viền thỏ tiên, có thể thấy thấp thoáng lớp áo trắng phù dung bên trong. Phía dưới là váy quý phi màu xanh xám. Xiêm y trùng điệp hết lớp này đến lớp khác. Cả người bà như chẳng có sinh khí, lặng yên ngồi tựa vào ghế có nệm làm bằng gấm quý.



Vệ Diêu nhìn bà, lòng có nhiều xúc cảm không biết nói thế nào.



Bà lão trước mặt già nua, tiều tụy. Nhìn kỹ lại, thậm chí còn thấy tóc bạc trên đầu —— Là mới có thêm trong mấy này nay. Vài hôm trước đây, bà còn dưỡng nhan rất tốt. Da mặt dù lớn tuổi vẫn trơn láng trắn nõn, bên cạnh là  đôi bàn tay được chăm chút kỹ càng với móng thật dài không lúc nào mà không đỏ đỏ hồng hồng. Ngược lại giờ đã ít nhiều phai bới, không còn xinh đẹp diễm lệ nữa.



Nhưng bà lão trầm tĩnh này chính là người đã chôn sống mẹ đẻ của cậu.



Vệ Diêu không muốn nhìn bà. Đứng lên, định bước đi, thì đại thái thái đột nhiên cất tiếng nói:



“Cô ta đến đây.”



Vệ Diêu đứng sững lại nhưng không ngẩng đầu, lòng dâng lên căm ghét. Khanh Thụ lặng lẽ nắm lấy tay cậu. Vệ Diêu liền thản nhiên nói: “Thái thái nghĩ nhiều rồi.”



Đại thái thái “A” một tiếng cười lớn lên, dùng đôi mắt đen thủi nhìn trừng trừng vào cậu. Vệ Diêu cảm nhận được ánh mắt này như đang muốn ăn thịt người, liền ngẩng đầu nhìn lại.



Đại thái thái đã lớn tuổi, nếu không muốn nói là già cả. Vệ lão gia chết được vài ngày, bà lập tức trở về đúng với dáng vẻ nên có. Làn da lão hóa nhăn nheo, trắng toát, môi rúm ró chẳng ra hình gì. Tròng trắng trong đôi mắt ố vàng, duy chỉ con ngươi chính giữa nó vẫn đen thủi trong suốt như thường thấy ở trẻ con.
Đại thái thái hạ thấp giọng, cười nhỏ lại hẳn.



“Giằng co được một lúc, ả cuối cùng cũng im lặng. Lúc quan tài động đậy trên linh sàn, tao gọi vú nuôi của Lan Nhược là Niên Xuân đến, cùng dằn cho nó nằm yên.”



“Ta giao lưỡi ả cho Niên Xuân. Bà ta cắt nó thành từng mãnh đặt lên bàn thờ cúng tế.”



“Lão gia trở về, đối với ta thật cảm kích. A…. Bọn người hầu đều nhìn thấy mà. Tao để toàn bộ xiêm y cùng trang sức của ả vào trong quan tài, lại đem trâm phượng bằng vàng cho ả cài —— Ả ta chẳng qua là thiếp thôi, theo lý thì làm gì được đối xử tốt như vậy? Là chính thê chi lễ đó, lão gia còn có gì không hài lòng nữa?”



“Lão thái gia nói ả là ‘Hoài thai phụ nhân’, muốn đem nàng đi thiêu, là tao đứng ra van xin, mai tán cho ả ở Bành gia lĩnh….”



“Lúc còn sống dám giành đàn ông của tao. Tao sẽ cho ả đến chết cũng không yên! Tao ướp muối lưỡi ả trong một cái bình. Mỗi năm lại lấy một mảnh ra….”



Đại thái thái cười ha ha, nói: “Ả giờ muốn báo thù. A…. tao sợ ả chắc? Tao có con gái, có con rể, lão gia lại sống cùng tao nhiều năm như vậy. Mà ngay con trai của ả cũng không nhận ra ả. Chỉ nhận được tao! —— báo thù thì báo thù đi, tao chẳng sợ gì!”



Vệ Diêu lạnh lùng thốt lên: “Bà đúng là điên!”



Đại thái thái mỉm cười.