Minh Hôn - Cương Thi Thân Nương

Chương 18 : Rút lưỡi

Ngày đăng: 09:57 18/04/20


“Tao điên? A…. Tao mới không điên, mày tưởng là tao không biết? Mày đối với anh rể mình là tình cảm gì, chẳng lẽ còn muốn tao nói ra miệng?



Vệ Diêu nắm chặt tay, cực lực khắc chế.



“… Mày sợ? A ——! Mẹ mày giành với tao, mày giành với chị mày —— đáng tiếc mày giành không kịp rồi. Mày giành không được với chị mày đâu  —— “



Đại thái thái bỗng nhiên dừng hẳn, đứng thẳng dậy. Vệ Diêu lòng nóng như lửa, cũng đứng lên, đá cho chiếc ghế tựa gã chỏng chơ trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Bà lại muốn làm gì?”



Đại thái thái không nói gì, há to miệng, cổ họng lách cách run động.



Vệ Diêu bỗng nghi ngờ, nhìn chăm chăm, miệng đại thái thái càng lúc càng mở thật lớn, lộ ra vẽ quỷ dị. Một bàn tay như xương khô vương từ ống tay áo ra, chầm chậm run run. Lòng Vệ Diêu kinh hãi nhưng thần sắc trên mặt vẫn không đỗi, chân từ từ đi về phía Khanh Thụ.



Đại thái thái lách cách, xoèn xoẹt run run đứng đó. Thân mình buông thỏng cứ xoay vòng rồi hướng thẳng đến Khanh Thụ. Mắt bà mở thật lớn, tưởng chừng có thể lọt ra khỏi hốc mắt. Lòng Vệ Diêu co thắt, bỗng thấy bà ta giơ tay lên, sau đó [Lách cách] một tiếng, xé toạt cằm mình ra làm đôi.



Vệ Diêu hoảng hốt, chân như bị gì đó ghim chặt lại, không cách nào cử động được. Có một vòng tay lạnh lẽo vương ra ôm chặt lấy cậu từ phía sau. Cậu ra sức giẫy giụa, nhưng mãi cũng không thoát được. Đôi tay kia có những ngón tay màu trắng, nổi bật với móng bầm đen. Một cảm giác lạnh như băng xuyên qua quần áo, thấm vào sâu trong da thịt. Cậu nhận thấy sau lưng mình chẳng có ai. Hai cánh tay này là từ hư không xuất hiện. Nhưng cậu không thể điều khiển được thân thể mình, chỉ có thể ngây ngô đứng yên một chỗ, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đại thái thái đang nằm nổi bật trên sàn nhà.



Miệng đại thái thái bị xé làm đôi, mặt còn nhơn nhớt mấy miếng thịt đỏ thẫm. Hàm răng đều đặn cũng lộ hẳn ra ngoài, lưỡi kéo dài thõng ra. Mắt bà mở thật to mang đầy sợ hãi. Đầu lưỡi không ngừng đưa về phía trước cử động, như muốn nói điều gì đó.
Vệ Diêu xoa xoa tay anh, mềm mại và lạnh lẽo. Thân thể tuy có chút nhiệt độ, nhưng không vẫn thấy lạnh nhiều hơn. Lòng như bị giày xéo, sự trống vắng sắp làm người ta điên mất. Dùng tay khẽ chạm vào mắt, kia có lông mi thật dài và cong, chỉ lặng yên, một chút động cũng không có.



Vệ Diêu ngẩn ngơ, nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống rồi cũng nằm cạnh anh.



Cậu dịu dàng nhìn, dùng tay chải chải tóc đang rối cho anh. Lòng cái gì cũng không muốn, chỉ cần được vỗ về an ủi.



Vệ Diêu mỉm cười. Nếu khanh thụ vẫn nói vậy, thì cậu liền cùng anh làm như thế —— chỉ cần anh thương cậu là tốt rồi. Vệ Diêu sờ sờ mặt anh, lại men xuống nhẹ nhàng cầm lấy tay, tiếp theo là khẽ hôn lên gò má, dịu dàng nói: “Dù anh thế nào đều tốt. Anh bất tỉnh mãi thì tôi cũng sẽ cùng anh mãi.”



Tay Khanh Thụ bỗng run lên. Vệ Diêu giật mình, thử lay anh. Mi mắt người trong lòng hơi giật giật. Vệ Diêu dõi theo, mắt một chút cũng không dám chớp.



Hai hàng lông mi của Khanh Thụ khẽ chớp. Anh như hơi hơi mở mắt nhìn cậu, sau đó lại nhắm như cũ. Nhưng người anh dần ấm lên, mặt cũng hồng theo, mang lại cảm giác của sự sống. Mãi thật lâu sau đôi hàng mi dài cong vút kia bắt đầu lấp lánh nước.



Vệ Diêu vui đến phát khóc, ôm cổ anh, thấy được thân thể trong lòng đang dần ấm lên. Cảm thấy cậu có tất cả mọi thứ trên thế gian. Lòng vui mừng đến điên lên được.



Nhẹ nhàng bón cho anh từng chút nước canh. Khanh Thụ lặng im nằm trong lòng cậu, vẫn bất động như trước. Nhưng Vệ Diêu đã cực kỳ thỏa. Thì ra, người cậu đang ôm trong lòng đã quan trọng đến nhường này, dù đem cả thế giới đến đổi cậu cũng không chấp nhận.