Minh Hôn - Cương Thi Thân Nương
Chương 19 : Khanh Thụ
Ngày đăng: 09:57 18/04/20
Vệ Diêu cẩn thận bày thức ăn lên bàn, Khanh Thụ chỉ đưa mắt nhìn, làn thu thủy hơi có thần một chút, thoáng ánh lên khi nhìn về bóng lưng của cậu. Bị nhìn như thế, lòng Vệ Diêu khẽ giật mình, bỗng xoay người lại.
Vệ Diêu bước nhanh đến, áp anh xuống giường.
Khanh thụ “Ai chà” một tiếng cười nói: “Đừng, sao lại làm như trẻ con thế kia.”
Vệ Diêu không buông tay, vùi mặt vào tấm chăn trước ngực anh. Nghẹn ngào nửa ngày, mới thốt ra hai chữ: “Khanh Khanh….”
Khanh Thụ xoa xoa tóc cậu, dịu dàng cười nói: “Anh không phải đã tốt lắm rồi sao?”
Vệ Diêu không nói lời nào, ôm chặt lấy anh. Khanh Thụ vẫn xoa đầu cậu: “Ngốc quá, anh dù thế nào cũng sẽ không bỏ cậu lại.”
Vệ Diêu nói không ra hơi, mặt đầy buồn bã: “Tôi sợ.”
Khanh Thụ mỉm cười đẩy cậu ra, nhưng Vệ Diêu cứ xấu xa nằm bất động trên người anh. Khanh Thụ liền nâng mặt cậu lên nhìn thật kỹ, nhịn không được lại rưng rưng, đau lòng nói: “Mắt đều thâm lại —— mấy ngày nay ngủ không được ngon sao?”
Vệ Diêu nắm lấy tay anh, khẽ đặt lên môi hôn. Đôi mắt phượng hơi xếch lên liếc một cái, chứa chan không biết bao nhiêu phong tình. Mặt Khanh Thụ đỏ cả lên, một mực giật tay về. Vệ Diêu ha ha cười lớn, cách một lớp chăn ôm chặt anh vào lòng. Toàn thân đều phủ đầy hương vị của Khanh Thụ, khiến cậu khoan khái khó tả.
Vệ Diêu đứng dậy, bê cháo đến đút cho anh vài muỗng, cười nói: “Là tôi đến tiệm cháo Lương Ký mua về đó, anh ăn thử xem có ngon không?”
Khanh Thụ hơi mỉm cười nói: “Nhà có bao nhiêu người làm sao không bảo, còn tự ra ngoài mua làm gì?”
Vệ Diêu hơi ngẩn ra, cười ngượng nói: “Anh bất tỉnh mấy hôm, trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện….”
Khanh Thụ giật mình, Vệ Diêu chần chờ một chút lại nói: “Nhị thúc dẫn gia đình rời đi. Tam thái thái lần trước bị dọa phát điên, giờ không biết còn gì nữa không.”
Nước mắt của Khanh Thụ chảy dài, nhẹ nhàng rơi lên áo của Vệ Diêu.
Thân hình anh dần bình ổn lại, tay Vệ Diêu bắt đầu có cảm giác là người.
Vệ Diêu thở nhẹ ra, lẩm bẩm: “—— em thật ngốc quá.”
Không phải là người thì thế nào, là một hồn ma thì thế nào, linh hồn chết đi oán khí tận trời thì thế nào? Tình yêu của hai người lại là chuyện khác, còn để ý chi đến người ngoài!
Vệ Diêu ôm chặt lấy anh, dù thế nào cũng không nguyện buông ra. Cậu yêu người này đã 17 năm rồi, nói cười hờn dỗi chơi đùa đều ở cùng một chỗ, giờ sao lại buông tay?!
Khanh Thụ nức nở nói: “Anh sao lại ra đi lâu như vậy….”
Vệ Diêu nhẹ nhàng hôn lên tóc anh nói: “Thật xin lỗi.”
Vệ Diêu cúi đầu, nhẹ nhàng vác Khanh Thụ lên vai:
“Khanh Khanh, chúng ta về nhà thôi.”
Một tháng sau, Vệ gia bán của cải lấy tiền chia cho mọi người trong nhà. Trong một đêm liền bỏ đi để lại nhà không người trống.
Bọn người làm ở Vệ gia đồn lại chuyện này thật kỳ ảo lạ lùng.
Đồn là thiếu gia duy nhất của Vệ gia bị quỷ hồn bám lấy, bán hết di sản của cải bỏ ra nước ngoài sinh sống. Có người còn nói thấy Vệ thiếu gia thiêu hủy một cổ quan tài. Một lúc sau lại ôm một khối tro xanh xanh trắng trắng mỉm cười mà đi. Lại có người bảo thấy Vệ thiếu gia trong nhà đang vòng tay ôm ai đó rồi bế lên như trong lòng thật sự có người vậy. Vệ tứ gia trước lúc chào tạm biệt, là một thiếu niên tuổi trẻ anh tuấn, mặt lộ ra nụ cười thương yêu chìu chuộng cuối đầu thì thầm gì đó với hư không bên cạnh. Thêm có người bàn là những lúc nữa đêm, phòng chỉ mình Vệ thiếu gia nhưng lại truyền ra tiếng hợp hoan của hai người —— Đương nhiên đồn đãi chung quy vẫn là đồn đãi, chẳng bao lâu sau, tất cả đều theo thời gian hoàn toàn biến mất.