Minh Hôn - Tiểu Nam Tỷ Tỷ

Chương 7 : Nhà cũ

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Ân Quả tỉnh dậy phát hiện mình đang ở trong không gian chật chội, tay chân bị dây đỏ trói chặt, miệng cũng bị dán băng dính không thể phát ra thanh âm.



Hoàn cảnh xung quanh có chút tối tăm, nhưng phía trên xà nhà có tia sáng lọt vào đủ để cho cậu quan sát.



Ân Quả cúi đầu liền thấy mình bị thay một thân hỉ phục đỏ thẫm như máu, còn là đồ của tân nương.



Phắc! Ân Quả đáy lòng mắng một tiếng.



Xem cái tư thế này, chính là muốn dâng cậu lên thành quỷ tân nương cho Trần Lạc.



Ân Quả ý đồ muốn cởi dây trói thoát ra ngoài nhưng khuỷu tay dùng lực quá lớn đụng phải ván gỗ bên cạnh, tức khắc truyền tới cảm giác đau nhói.



Đây là…



Ân Quả đảo mắt đánh giá không gian nơi này, phát hiện mình đang nằm trong một cỗ quan tài chế tác thủ công tinh xảo.



Quan tài không bị niêm phong, cậu ngồi dậy.



Cửa phòng đối diện mở ra, một người tiến vào mang theo cái khay.



“Cậu tỉnh rồi.” Người nọ đi tới, trên tay chính là bữa tối của Ân Quả.



Ân Quả cảm thấy người này rất quen mắt.



Người đàn ông tóc đen, diện mạo thiên hướng âm nhu, đôi mắt đen nhánh mang thần sắc phức tạp, bên dưới mắt phải có vết sẹo nhàn nhạt khó thấy.



Hắn xé băng keo trên mặt Ân Quả xuống: “Ăn cơm đi.”



Ân Quả vội hỏi: “Mẹ tôi đâu?”



“Bà ấy không sao.” Người nọ nhàn nhạt trả lời.



Ân Quả trong lòng nhẹ nhàng thở phào, nhìn có chút chần chừ: “Anh là… Chúc Mạc?”



Chúc Mạc nặng nề nhìn cậu, không nói gì.



Ân Quả trong lòng khẳng định, vết thương dưới mắt Chúc Mạc là do cậu chơi đùa gây ra.




Trên người Ân Quả mặc trang phục thời Dân quốc, đuôi ống tay áo và chân váy thêu tơ vàng, một thân đỏ tươi bên dưới chân giày thêu cũng là màu đỏ.



Tuy nói đây là hỉ phục tân nương nhưng mặc trên người Ân Quả lại lộ ra dáng người gầy nhưng săn chắc, khoe đường cong hoàn mỹ vùng eo.



Kỳ thực diện mạo Ân Quả có chút thanh tú, dùng thành ngữ miêu tả thì là nam sinh nữ tướng.



Khi còn nhỏ lớn lên giống bé gái mà bị không ít người trong thôn cười nhạo, nhưng Ân Quả là người có thù tất báo nên những đứa trẻ từng cười nhạo cậu đều bị giáo huấn qua một lần. Mẹ Ân Quả không thiếu lần vì cậu đi đánh nhau mà đau lòng.



Nhưng cậu nhớ rõ, lúc ấy Chúc Mạc là người bạn tốt nhất, một khi nghe thấy lời trêu chọc đều đứng ra nói phản bác cho cậu.



Không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy lại gặp nhau dưới hoàn cảnh này…



“Trong hậu viện có toilet, anh đưa em đi.”



Ân Quả lúc này mới có cơ hội đánh giá tổng thể nơi này.



Phòng ốc cổ kính, gia cụ gỗ đỏ đầy đủ, phía trước là cỗ quan tài cậu hôn mê nằm trong dùng gỗ đàn hương chế tác cẩn thận, toát ra mùi hương nhạt nhạt.



Quan tài bày biện ở sảnh giữa nhìn giống từ đường, phía trên án bày một cái lư hương, bên trên là vài nén hương đã đốt cháy.



Ân Quả với nơi này vừa quen thuộc vừa xa lại, nơi này là… Nhà cũ của họ Trần.



Ân Quả vào toilet ngó một vòng, cửa sổ đã bị niêm phong đóng kín.



Gian toilet này có một cửa sổ trên mái nhưng khoảng cách hơi cao, rất khó leo lên trừ khi có gì kê bên dưới.



Trong góc đặt một cái thùng gỗ, nửa người cao lớn, Ân Quả biết Chúc Mạc đang theo dõi nhất cử nhất động bên ngoài.



Thùng gỗ hơi nặng, nhưng không phải Ân Quả không đẩy ra được.



Chúc Mạc sắc mặt âm trầm, đợi nửa ngày trong toilet không có động tĩnh, lúc này mới cảm thấy không đúng.



Chờ tới lúc hắn tông cửa đi vào liền thấy trên mặt đất có một thùng gỗ lộn ngược, cửa sổ trên mái nhà bị người mở ra.



Chúc Mạc đáy mắt hiện lên một tia hung ác, nghiêng đầu cười cười.