Minh Hôn - Tiểu Nam Tỷ Tỷ

Chương 8 : Trần Lạc

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Chúc Mạc đi rồi, Ân Quả đợi một phút đồng hồ mới bò ra từ dưới thùng gỗ.



Cậu đương nhiên không ngu ngốc tới mức chạy trốn qua mái nhà, không phải không nghĩ tới mà là trốn không thoát.



Cửa sổ trên mái nhà chỉ là để trang trí, bò lên mới biết bên trên đã bị bịt bằng ván gỗ, hồi bé cậu cùng Trần Lạc từng chơi trốn tìm nên biết rõ.



Tuy rằng rất kì quái khi Chúc Mạc lại quen thuộc với căn nhà Trần gia tới vậy thế nhưng chưa chắc đã để ý, phỏng chừng hắn cũng không nắm rõ điều này.



Vừa rồi trốn dưới thùng gỗ là một phen cậu đánh cược, Chúc Mạc vẫn đang ở ngoài, nên tận dụng thời cơ trốn khỏi Trần gia.



Chúc Mạc không ngốc, chỉ là nghĩ tới việc Ân Quả có thể đào tẩu dưới mí mắt mình thì hơi khó thở. Chờ tới lúc anh ta bình tĩnh trở lại mới phát hiện ra có gì đó không đúng.



Trong thôn hiện tại đều là cùng một giuộc với Trần gia, không thể tin tưởng bất kì ai được. Hiện tại việc cần làm nhất chính là tới nhà trưởng thôn tìm mẹ Ân.



Cái gì minh hôn, đều là gặp quỷ hết! Ai thích thì đi mà làm, dù sao cũng đừng đổ lên người cậu.



Ân Quả không đi từ cửa lớn nhà họ Trần ra ngoài, cậu tính toán trèo qua cây lệch tán hậu viện.



Bên dưới mặc váy làm cho Ân Quả leo cây vướng tay vướng chân, nhịn không được lột sạch hết ra.



Bên dưới mặc váy nên thật vất vả Ân Quả mới có thể bò lên trên. Chưa vui vẻ được bao lâu, Ân Quả mặt biến sắc.



Kiến trúc Trần gia xây tường vây rất cao, ít nhất cũng phải 4m nên thật vất vả Ân Quả mới có thể bò lên trên. Chưa vui vẻ được bao lâu, Ân Quả mặt biến sắc.



Dưới chân tường là Chúc Mạc biếng nhác dựa vào, miệng ngậm điếu thuốc nhả khói.



Màn sương mông lung làm khuôn mặt hắn trở nên hư hư ảo ảo, tạo ra cảm giác mơ hồ khó nói.



Nhìn dáng vẻ Chúc Mạc giống như đã đợi ở đây được một lúc, dưới chân là hai đầu mẩu thuốc lá còn đang cháy dở hồng hồng.



Nghe thấy động tĩnh trên đỉnh đầu, Chúc Mạc ngẩng đầu cười như không cười nhìn cậu: “Anh còn tưởng em còn muốn chờ đợi mất thêm năm phút đồng hồ mới ra được tới đây.”



Ân Quả mặt tái mét, chửi ầm lên: “Cút đi!”



Cậu lúc này mới để ý, Chúc Mạc từ đầu tới đuôi luôn biết cậu đang ở chỗ nào, anh ta chỉ muốn xem cậu vô lực vẫy vùng trong bùn thôi, chờ tới lúc cậu bò được lên bờ thì lại một lần nữa đạp xuống không thương tiếc.



Người đàn ông này vẫn luôn chơi đùa cậu!



“Quả Quả, em chạy không thoát.” Chúc Mạc nhếch miệng ảm đạm cười, tựa như trào phúng nỗ lực giãy dụa của Ân Quả.



“Hiện tại cả thôn đều là tai mắt Trần gia, coi như em có thể thoát khỏi Trần gia, nhưng em mơ tưởng mình có thể rời khỏi nơi này à?” Chúc Mạc tàn nhẫn nói cho cậu sự thật: “Em đừng quên, mẹ em còn ở trong tay bọn họ.”



Ân Quả sắc mặt trắng bệch: “Mấy người định làm gì mẹ tôi?”



Đúng vậy, Trần gia xem như nắm được nhược điểm của Ân Quả. Chỉ cần bắt được mẹ cậu thì họ không lo chuyện cậu sẽ chạy trốn.



“Xuống dưới đi đã.” Chúc Mạc nói.



Ân Quả trầm mặc một lát, lắc lắc đầu: “Không thể xuống.”



Quá cao, Ân Quả nhìn ra trước mặt.



Lúc đi lên không có cảm giác, nhìn xuống dưới liền muốn nôn nao như người say xe.



“Em nhảy xuống đi, anh ở bên dưới đỡ em.” Chúc Mạc cười nói với Ân Quả.




Ân Quả lần đầu tiên thấy thanh âm mập mạp thân thương tới vậy, hơi thanh tỉnh giãy dụa trong ngực Trần Lạc.



Trần Lạc ánh mắt xẹt qua tia hung ác: “Không biết tự lượng sức mình.”



Anh nói, ngón tay lạnh lẽo mơn trớn gò má Ân Quả, ở trên môi lưu lại nụ hôn phớt nhè nhẹ: “Quả Quả, đợi anh quay lại, anh thu thập xong mấy con chuột liền lập tức quay lại với em.”



Không, tốt nhất là anh đừng quay lại…



Ân Quả hận không thể mơ ước Trần Lạc cả đời này đừng quay lại, tốt nhất anh ấy nên quay về nơi mình cần về!



Trên người đột nhiên nhẹ bẫng, Trần Lạc đưa Ân Quả nằm vào quan tài, anh phất tay một cái quan tài khép kín, bên trong một mảnh tối thui.



Ân Quả thầm mắng một tiếng, vươn đôi tay vô lực đẩy đẩy, quan tài không chút xê dịch.



Bên tai có thanh âm đánh nhau truyền tới, càng lúc càng xa, giống như đã tới ngoài cửa. Thanh âm ngày càng xa, chung quanh lại im bặt một mảnh.



Ước chừng qua ba phút, Ân Quả đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.



Cậu lập tức khẩn trương, đoán rằng Trần Lạc đã quay lại.



Quan tài run rẩy, nắp bị người đẩy ra. Một đôi tay lớn đem cậu nâng dậy.



“Này! Trái cây… Trái cây!” Mập mạp có chút nôn nóng vỗ mặt Ân Quả.



Ân Quả kêu một tiếng, thông báo mình còn sống.



Mập mạp lấy bình sứ nhỏ từ trong ba lô, gỡ xuống nút gỗ đưa lên mũi Ân Quả.



Một mùi tanh hôi xộc vào lỗ mũi, Ân Quả nháy mắt đầu óc thanh tỉnh. Cậu xanh mặt, đẩy mập mạp sang một bên chống lên cạnh quan tài nôn khan.



“Hiện tại khá hơn nhiều rồi nhỉ.” Mập mạp cười hì hì.



Ân Quả bị mùi hương ghê tởm đến cực điểm kia hun đến muốn phun sạch ra, khó chịu ho mấy cái: “Cái gì thế?”



Mập mạp thấy Ân Quả không sao, dùng nút gỗ bịt bình sứ nhét lại vào ba lô: “Là Mộc Dương đưa cho, không biết là cái gì.”



“Thối vl.” Ân Quả mặt mày ghét bỏ.



Mập mạp mắt trợn trắng: “Thôi đi, thời điểm này có thể cứu lấy chú em là ban ơn lắm rồi.”



Ân Quả không thấy gầy gò liền hỏi: “Thằng gầy đâu?”



Mập mạp mặt mũi sáng lên: “Thằng gầy đi cứu cô Ân rồi.”



“Mẹ!” Ân Quả thần sắc cả kinh, vội vàng bò ra từ quan tài: “Không được, chúng ta phải đi tìm nó.”



Trong thôn hiện tại đều là cùng một giuộc với Trần gia, tuy rằng thằng gầy nhanh trí nhưng không thể đảm bảo nó không gặp chuyện gì.



Cổ áo Ân Quả bị xé một lỗ lớn, hiện lỏng lẻo trên người, lộ ra nửa bờ vai.



Mập mạp đánh giá trang phục quỷ dị của Ân Quả, không có ý tốt cười cợt: “Trái cây à, thứ trang phục này hợp với chú em đấy, mang vẻ đẹp khác người.”



Ân Quả trừng mắt liếc một cái.