Minh Hôn - Tiểu Nam Tỷ Tỷ

Chương 9 : Dao găm

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


“Đúng rồi, chúng ta cứ đi như thế liệu Mộc Dương có xảy ra chuyện gì không?”



Trần Lạc chính là lệ quỷ hàng thật giá thật, Mộc Dương có thể đánh nổi anh ấy sao? Ân Quả không khỏi lo lắng.



Mập mạp nói: “Yên tâm, đã bàn qua rồi, không đánh được thì chạy.”



“….” Ân Quả rất muốn nói, phải chạy thì làm thế nào để chạy bây giờ?



Mập mạp bắt đầu giục: “Đi nhanh nhanh lên, đứng ở đây muốn phát sợ rồi.”



Ân Quả vừa ra cửa liền thấy trong thôn treo một mảnh đèn kết hoa, trông vui vẻ nhưng không khí lại yên tĩnh đến quỷ dị, tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ cũng không có.



Ánh trăng bị mây che khuất, gió thổi nhè nhẹ.



Ân Quả cùng mập mạp chạy một mạch đến nhà trưởng thôn, trên đường hai người nói chuyện phiếm. Ân Quả hỏi: “Béo, mấy người làm thế nào biết mà chạy tới nơi này?”



Mập mạp nói: “Chiều nay tới rồi, bọn anh ở bên ngoài nghe nói trong thôn có đám cưới, người ngoài không thể đi vào thì liền cảm thấy kì quái. Thằng còi lén vào thì thấy mẹ chú bị bắt đi, liền nhận ra có gì đấy không đúng.”



Ân Quả đáy lòng khó chịu: “Xin lỗi vì đã cuốn các cậu vào việc này…”



Mập mạp cười đấm nhẹ vào ngực cậu: “Nói gì vậy! Chúng ta là anh em tốt, anh em tốt nào có chuyện gặp nạn không tương trợ.”



“Lại nói, nếu chúng ta không mặt dày mày dạn đòi tới, nói không chừng chú cũng không gặp phải thứ tai ương này.”



Ân Quả cười khổ một tiếng.



Hai người đi được nửa đường vừa vặn gặp gầy gò cõng mẹ Ân chạy trốn.



Tối lửa tắt đèn, ba người chỉ nhìn thấy dáng hình mơ hồ của nhau, đều bị dọa đến shock tại chỗ.



Mập mạp thấy đó là gầy gò, nhẹ nhàng thở ra một hơi, theo sau hỏi: “Thế nào rồi?”



Gầy gò giơ dấu OK, tỏ vẻ thành công.




Trần Lạc đứng tại chỗ, đôi con người đỏ sậm thâm thúy nhìn chằm chằm Ân Quả trong xe.



Trong bóng đêm khuôn mặt anh toát lên vẻ yêu dị, ánh mắt tựa như mang theo lốc xoáy khủng bố màu đen, muốn đem người hút vào đi vào.



“Quả Quả, mau lại đây.”



Ân Quả nhìn đôi môi mỏng của Trần Lạc, anh đứng ở đó gọi cậu.



Hô hấp cậu lập tức trở nên nặng nề, Mộc Dương nhìn cậu một cái.



“Trái cây đừng xuống, cái thằng đó không mang ý tốt!” Mập mạp vội vàng nói.



“Tôi đi xuống nói với anh ấy mấy câu.” Ân Quả cảm thấy anh sẽ không hại cậu, mở cửa xe đi xuống.



“Trái cây à.” Gầy gò tựa như muốn nói câu gì, môi mấp máy vài cái, nghẹn mãi mới được hai chữ: “Cẩn thận.”



Ân Quả xuống xe, quay lại nói với mập mạp: “Các cậu đi trước đi.”



Nam quỷ này rõ ràng không có ý tốt với Ân Quả, bọn họ đi chẳng phải vừa ý nó làm trò xằng bậy với cậu? Loại chuyện này làm sao có thể đáp ứng!



Mộc Dương lúc này nói: “Lái xe đi, chúng tôi ở phía đối diện chờ cậu.”



“Có được không vậy?” Gầy gò lo lắng.



Mộc Dương nhấp môi, nhìn Trần Lạc trừ bỏ Ân Quả không hề đặt người khác ở đáy mắy ở đáy mắt nói: “Sẽ không, hắn ta phỏng chừng sẽ giết hết tất cả mọi người nhưng tuyệt đối sẽ không thương tổn Ân Quả.”



Nếu đều đã nói như vậy, mập mạp do dự một lát, dưới sự thúc giục của Ân Quả, chậm rãi đem xe lái đi.



Thân xe trực tiếp xuyên qua thân ảnh Trần Lạc, Trần Lạc một ánh mắt cũng không cho bọn họ.



Ánh mắt nóng rực của anh đặt lên người Ân Quả: “Quả Quả, lại đây nào…”