Minh Kính Đài

Chương 121 :

Ngày đăng: 02:03 19/04/20


Đệ nhị thập nhất chương



Trong doanh trướng, Hoắc Phong vừa mới cùng vài vị thuộc hạ trung tâm thương nghị đại sự xong, hiện đang nữa nằm trên giường ván gỗ nắm mắt nghỉ ngơi.



Hai năm qua, Hoắc Phong so trước kia càng thêm trầm ổn, càng giỏi che giấu cảm xúc không biểu lộ ra ngoài, mà ngay cả Hoàng Hãn cũng nói hắn quả thực đã thay đổi rất nhiều.



Mấy người Chương Đức Nguyên đến đã trợ lực cho hắn không ít, tình hình chiến sự so với những gì Hoắc Phong phỏng đoán thuận lợi hơn rất nhiều. Chính là… Muốn thu phục toàn bộ thiên hạ, sợ là còn cần một đoạn thời gian dài.



Trước mặt lại hiện ra một đôi mắt, Hoắc Phong mở to mắt.



Hai năm, dung mạo người nọ chẳng những không mơ hồ, ngược lại càng ngày càng rõ ràng, thường xuất hiện ở trong đầu hắn khi Hoắc Phong vô cùng mỏi mệt.



Trong hai năm nay, không phải chưa bao giờ gặp nguy hiểm, cũng không phải chưa từng bị thương, nhưng mỗi lần “Nhìn thấy” ánh mắt kia, hắn liền tự nói với bản thân rằng không thể thua, tuyệt đối không thể thua. Nhất định phải nắm được thiên hạ này, nhất định phải hướng người nọ chứng minh mình không phải là kẻ nhu nhược ngu ngốc!



Hoắc Phong biết mình mắc phải một căn bệnh, bệnh này tên “Y Trọng Nhân”, nhưng hắn lại vô lực tự kềm chế. Hai năm nay, hắn rất ít nhớ tới phu nhân đã bỏ mình và hài tử không biết đang ở phương nào, nhưng chung quy lại không thể quên được Y Trọng Nhân, không thể quên được cặp mắt kia.



Hắn từng hỏi Chương Đức Nguyên rất nhiều lần về nơi Y Trọng Nhân ẩn thân, thế nhưng đối phương luôn nói không biết. Hắn biết Chương Đức Nguyên không muốn nói cho hắn, Hoắc Phong cũng đoán được đây hẳn là yêu cầu của Y Trọng Nhân.



Hoắc Phong một lần nữa nhắm mắt lại.



Chờ hắn nắm được thiên hạ này, mặc kệ Y Trọng Nhân trốn tới nơi nào, hắn chắc chắn sẽ tìm được người nọ!



※※※



“Phụ thân.”




Trái lại, Y Trọng Nhân giống như không nhận thấy được những ánh mắt đó, lạnh nhạt tự tại mà đi tới, nghe Bánh Bao cùng Nguyên Đậu muốn ăn vặt, y để cho Hoắc Vân Khai lấy bạc ra trả. Chỉ cần là cùng đi với Hoắc Vân Khai, Y Trọng Nhân chưa bao giờ bỏ tiền, đều để cho Hoắc Vân Khai làm chủ. Dưới sự rèn luyện của Y Trọng Nhân, Hoắc Vân Khai có thể nói là thông thạo mọi kỹ năng.



Bánh Bao cùng Đậu Tử vui vẻ ăn hồ lô ngào đường, Bánh Bao rất hiểu chuyện mà giẫy giẫy chân: “Phụ thân, Bánh Bao muốn tự đi.”



Nguyên Đậu vừa nghe cũng lập tức nói: “Ca ca, Đậu Tử tự mình đi.”



Y Trọng Nhân buông Bánh Bao béo tròn xuống, Hoắc Vân Khai buông Đậu Tử, hai hài tử tay cầm tay, liếm hồ lô ngào đường.



Đang đi dạo vô mục đích, một tiểu đội nhân mã phi nhanh đến, Y Trọng Nhân cùng Hoắc Vân Khai lập tức ôm lấy hai hài tử vọt đến ven đường.



Ngay sau đó, bọn họ chợt nghe người cầm đầu nọ hô lớn: “Việt Vương đả bại Côn quốc! Đánh vào kinh thành! Việt Vương đả bại Côn quốc! Đánh vào kinh thành!”



Tim Y Trọng Nhân nhảy trật một nhịp, Hoắc Vân Khai hít sâu, trên mặt nháy mắt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên. Nhưng khi hắn kích động mà nhìn về phía nghĩa phụ muốn nói chuyện này, thì tâm của hắn cũng nảy lên.



“Chúng ta trở về đi.”



Biểu tình của Y Trọng Nhân vô cùng lãnh đạm, ánh mắt thập phần lạnh nhạt.



Hoắc Vân Khai trong lòng một trận hốt hoảng: “Nghĩa phụ.”



“Trở về rồi nói.” Y Trọng Nhân ôm lấy Bánh Bao đi về nhà.



Bánh Bao không liếm hồ lô ngào đường, Đậu Tử cũng chẳng tiếp tục liếm hồ lô ngào đường, phụ thân làm sao vậy nha