Minh Kính Đài

Chương 12 :

Ngày đăng: 02:03 19/04/20


Đệ nhị chương



Hoắc Phong tiến cung cũng không nhìn thấy Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lấy nguyên nhân thân thể không khỏe nên không triệu kiến hắn. Hoắc Phong trong lòng bất an mà ly khai hoàng cung, dọc theo đường đi hắn luôn luôn suy nghĩ về lời nói của Y Trọng Nhân.Một người tâm ngoan thủ lạt, có lẽ tính toán sẽ ra tay với hắn.Trong lòng nghĩ thế, Hoắc Phong liền ra roi thúc ngựa chạy về vương phủ. Khi hồi phủ, không kịp cùng thê nhi gặp mặt vui vẻ đoàn viên, Hoắc Phong phái tâm phúc trong phủ ra khỏi thành nói cho Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài biết tình huống bên này của hắn có khả năng sẽ có biến, khiến bọn họ nghĩ biện pháp nhanh chóng thoát thân đến mười dặm dưới sườn núi cát vàng âm thầm tiếp ứng hắn. Hắn muốn đem thê nhi cùng xuất kinh.



Hoắc Phong có hai phòng phu nhân là chính phi cùng trắc phi, thế tử Hoắc Vân Khai do chính phi sở sinh, năm nay mới vừa mười tuổi, thứ tử, cũng chính là tiểu nhi tử vừa được trắc phi sinh ra. Hoắc Phong hàng năm đóng giữ biên quan, hai vị phu nhân lại bị Hoàng Thượng hạ lệnh phải ở lại kinh thành, xuất phát từ các loại suy tính, Hoắc Phong không có giống hoàng huynh hắn thê thiếp thành đàn, tự nhiên cũng không quá nhiều hài tử. Bất quá so sánh với con nối dòng của hoàng huynh, hắn như vậy đã là nhiều.



Tại qúy phủ Trương Trung, sau khi Y Trọng Nhân đến, Trương Trung liền vẫy lui nội thị đứng hai bên cùng Y Trọng Nhân mật đàm. Trương trung hạ giọng hỏi:



“Thời điểm xuất cung, ngươi có thấy Việt Vương không ”



Không chút nào ngoài ý muốn khi Trương Trung biết hắn cùng với Hoắc Phong gặp mặt, Y Trọng Nhân khóe miệng lạnh lùng mà gợi lên:



“Gặp được,Việt vương vẫn là như vậy ‘Không coi ai ra gì’.”



Trương Trung cười cười:



“Việt Vương nói về chúng ta nếu không ‘Hoạn quan’, thì là ‘Yêu nhân’, Trọng Nhân không cần để tâm. Ngươi và ta trung với Hoàng Thượng, chịu chút ủy khuất cũng không ngại.”



Y Trọng Nhân không quá cao hứng mà giật nhẹ khóe miệng, xem như ứng hạ.(chấp thuận)



Trương Trung nghiêm túc vài phần, nói:



“Chúng ta tra được Việt Vương có ý mưu phản, bất quá chứng cớ vẫn chưa đầy đủ, ta sợ đến lúc đó không đủ để phục chúng, nhưng Hoàng Thượng đã hạ chỉ, cho nên chuyện này chúng ta phải làm thật cẩn thận, Việt Vương trong tay có bảy mươi vạn binh mã, chúng ta phải cẩn thận.”



Y Trọng Nhân buông chung trà trong tay xuống:



“Không phải có người đưa ra chứng cứ thôi sao Chỉ cần có người bên cạnh Việt Vương vu khống hắn muốn mưu phản,vậy chính là hắn muốn mưu phản.”



Trương Trung nở nụ cười, quả nhiên là Trọng Nhân, suy nghĩ rất thấu đáo.



Y Trọng Nhân nói tiếp: “Bên người của Việt Vương có hai thủ hạ rất lợi hại nhưng lần này dường như không theo hắn cùng hồi kinh, diệt cỏ phải diệt tận gốc, chỉ có triệt để chặt đứt cánh chim của Việt Vương,mới có thể cam đoan bảy mươi vạn binh mã trong tay Việt Vương bất loạn. Bằng không bắt Việt Vương, cũng khó bảo đảm sẽ không xuất hiện nhiều phiền toái. Hoàng Thượng, chính là ghét nhất phiền toái.”



Trương Trung gật đầu, nói: “Ta muốn diệt trừ những người bên cạnh đối với Việt Vương trung thành và tận tâm. Trọng Nhân, ngươi có cao kiến nào không”



Y Trọng Nhân lạnh nhạt nói: “Tiến hành từ hai phía.”




Y Trọng Nhân lạnh lùng nhìn qua, Lưu Dụ co rúm lại, lập tức cúi đầu. Y Trọng Nhân thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được,nói: “Chuyện đứa nhỏ này đại nhân đều có xử lý, bớt lo chuyện người khác.”



“Dạ.”



Không liếc mắt nhìn Lưu Dụ một cái, Y Trọng Nhân ôm hài tử đi ra ngoài. Sau khi Y Trọng Nhân rời đi, Lưu Dụ nín lặng, trong mắt tràn đầy phẫn hận. Nếu năm đó người cứu Thái Tử là hắn, thì Y Trọng Nhân có thể dựa vào cái gì để leo lên đầu hắn ngồi chứ! Y Trọng Nhân, ngươi chờ đấy, sớm muộn gì có một ngày ta sẽ cho ngươi quỳ gối trước mặt ta liếm ngón chân ta! Sai người đem thi thể hai vị Vương phi đưa đến nha môn Hỗ An Vệ, Lưu Dụ vội vàng rời khỏi Việt Vương phủ đến quý phủ Trương Trung bẩm báo.



Trương Trung một mực ở trong phủ chờ tin tức, sau khi Y Trọng Nhân đem Hoắc Phong đi thì tin tức liền đến tay. Có chút tiếc nuối vì hai vị Vương phi củaViệt Vương đều chết, thiếu đi hai lợi thế, bất quá hai người kia là tự sát mà chết, Trương Trung cũng không có gì để trách cứ. Không chỉ không trách cứ, hắn còn vạn phần vừa lòng việc Y Trọng Nhân đúng lúc cướp được hài tử kia.



“Đốc Công đại nhân.”



Ngoài cửa có người cầu kiến. Trương Trung thuận miệng lên tiếng, Lưu Dụ khom người tiến vào.



“Đốc Công đại nhân, Việt Vương đã được mang đi,nhưng Việt Vương thế tử lúc ấy không ở trong phủ, chẳng biết là đi đâu, nô tài đã phái ra nhân mã đi tìm hắn, tuyệt không cho hắn chạy thoát.”



“Ân, ta đã biết,Trọng Nhân xuất mã,Việt Vương tự nhiên chạy không thoát. Sau khi bắt được Việt vương thế tử liền trực tiếp xử tử.”



“Dạ.” Lưu Dụ chịu đựng bất mãn trong lòng, tiến lên hai bước nhỏ giọng nói: “Thiên hộ đại nhân mang đi tiểu nhi tử của Việt Vương. Nô tài hỏi hắn muốn xử trí như thế nào, lại bị Thiên hộ đại nhân răn dạy một chút. Nô tài trong lòng sợ hãi, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, vạn nhất…”



“Câm miệng!”



Trương Trung gầm lên một tiếng,làm Lưu Dụ hoảng sợ,bảo hạ nhân trong phòng đều lui ra, đóng cửa lại, Trương Trung giáo huấn nói:



“Lưu Dụ a Lưu Dụ,ta vẫn luôn đem ngươi mang theo bên người tận tâm bồi dưỡng, ngươi quả thực chính là óc heo mà!”



Lưu Dụ vừa nghe liền luống cuống,vội vàng quỳ xuống: “Thỉnh đốc công đại nhân minh giám!”



“Minh giám cái rắm!” Trương Trung trực tiếp một cước đá Lưu Dụ lăn qua một bên, Lưu Dụ lại chồm dậy bò qua quỳ dưới chân Trương Trung, mạnh mẽ dập đầu. Trương trung chỉ vào trán Lưu Dụ mắng: “Ngươi cả ngày trách móc Trọng Nhân được sủng ái hơn mình, sao ngươi không ngẫm lại là vì cái gì. Ngươi một quả óc heo liền so với Trọng Nhân một nửa cũng không bằng! Thật sự là uổng phí ta đối với ngươi khổ tâm bồi dưỡng! Chuyện hài tử ngươi còn dám lắm miệng ta liền đem ngươi đi uy cẩu! Lăn xuống đi!”



“Đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận, nô tài ngu dốt, đại nhân bớt giận!”



“Lăn xuống!”



Lưu Dụ nằm úp sấp lăn ra ngoài. Quỳ gối ngoài cửa, mồ hôi lạnh của hắn ứa ra, vắt hết óc suy nghĩ vì nguyên nhân gì mà mình bị mắng. Suy nghĩ kỹ nửa ngày, nghĩ đến chân đều đã quỳ đến tê rần, Lưu Dụ mới hoảng sợ “A” một tiếng, vội vàng che miệng lại. Tát chính mình hai cái bạt tai, hắn từ dưới đất đứng lên hoảng hốt thất thố mà rời đi. Hắn làm sao lại quên mất việc dưỡng thân của đốc công đại nhân chứ!