Minh Kính Đài

Chương 15 :

Ngày đăng: 02:03 19/04/20


Đệ ngũ chương



Tại một thôn nhỏ nằm giữa vùng núi hoang vu. Một hộ nhân gia lúc trời còn chưa sáng đã thức dậy chuẩn bị một ngày lao động. Đem lúa mạch ngày hôm qua mới vừa thu hoạch tới phơi ở trong sân, một vị lão giả tuổi chừng năm mươi mở cửa ra, đi đến bên ngoài hít thở vài ngụm khí trong lành của núi, hắn cầm lấy cuốc đặt ở cạnh cửa cái chuẩn bị đi xuống ruộng.



Thôn này rất nhỏ, cũng hơn mười hộ gia đình, phân tán các nơi tại trong thôn. Từng nhà cơ hồ đều toát ra khói bếp, nhìn ra được đều đã thức dậy. Lão giả đi ra ngoài được vài bước, nghe có tiếng vó ngựa. Hắn lập tức buông cái cuốc hướng ra ngoài cửa thôn nhìn xung quanh. Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, lục tục có người từ nhà mình trong viện đi ra. Dần dần, mọi người xem người tới là người phương nào, có người đang ở trong nhà cũng đi ra, có người trực tiếp chạy tới.



Lập tức có hai người. Một vị bộ dáng nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, nhưng mang theo chút mệt mỏi vì mấy ngày liền đi đường vất vả. Ngồi ở người phía trước chính là một vị nam hài, nam hài trong ngực ôm một cái rổ, mang trên mặt vài phần kinh sợ.



“Là Thu Hoài!”



Có người hô một tiếng, mọi người sôi nổi tụ họp đi qua. Người tới ghìm chặt dây cương,trước mặt lão giả ngừng lại.



“Cha.”



Nam tử từ trên lưng ngựa lập tức nhảy xuống,lấy cái rổ trong lòng hài tử giao cho phụ thân, cuối cùng đem hài tử bế xuống dưới.



Lão giả xốc lên miếng vải bố, vừa thấy trong rổ dĩ nhiên là trẻ mới sinh, lão giả lập tức nói:



“Vào nhà vào nhà.”



Những người khác cũng không có hỏi nam tử này chuyện của hai hài tử là sao, mọi người xung quanh hắn cùng lão giả đồng thời vào trong sân. Trong phòng có một vị phụ nhân đi ra, nam tử kêu một tiếng:



“Nương.”



Phụ nhân đối nhi tử trở về đầu tiên là vui vẻ, rồi mới nhìn đến hài tử xa lạ kia lập tức xốc lên rèm cửa nói:



“Mau vào ốc (là phòng,buồng trong), nương chuẩn bị thức ăn cho các ngươi.”



“Nương, có sữa hoặc là nước cơm hay không, hài tử trong rổ vừa qua đầy tháng.”



Nam tử đem cái rổ được cầm trên tay phụ thân đưa mẫu thân nhìn. Phụ nhân vội vàng đem hài tử còn ngủ ôm ra:



“Giao cho nương đi.” Phụ nhân ôm hài tử đi rồi, tất cả mọi người vào phòng.



Có người đóng cửa lại, có người ở lại bên ngoài trong chừng, nam tử đem nam hài chừng mười tuổi kéo đến trước người, thấp giọng nói với mọi người: “Đây là Việt Vương thế tử, vị kia là ấu tử của Việt Vương mới vừa sinh ra, Trương Trung đối với Việt Vương ra tay. Hai vị Vương phi nương nương, không còn nữa.”



“A!”




Hai binh lính truyền tin nhanh chóng lên ngựa tiến lên xem xét tình huống. Hạ Giáp nắm chặt tay, ở trong lòng cầu nguyện nhất định phải là Vương gia, nhất định phải là Vương gia a! Lo lắng chờ đợi ước chừng một nén nhang, một binh lính truyền tin đã trở lại, ngửa đầu la to: “Bẩm báo tướng quân! Là Hoàng Tướng quân, Hứa tướng quân cùng Nguyễn tướng quân trở lại!”



“Vương gia đâu!” Hạ Giáp tâm nhảy hai cái.



“Vương gia còn chưa có trở về. Nguyễn tướng quân nói chúng ta ở chỗ này chờ Vương gia, Vương gia chậm nhất là tối mai có thể đến.”



Hạ Giáp bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Đã có thể nhìn thấy được đoàn nhân mã đang trở về, Hạ Giáp nhanh chóng từ trên tường thành đi xuống dưới, trực tiếp giục ngựa ra khỏi thành nghênh đón huynh đệ của mình đã tìm được đường sống trong chỗ chết.



Ngọc Thành Quan ngay tại trước mặt, thấy được Hạ Giáp, Hoàng Hãn, Hứa Bách Tài cùng Nguyễn Hình Thiên đều ra roi thúc ngựa, lúc giáp mặt với nhau, ba người trực tiếp từ trên lưng ngựa lập tức nhảy xuống. Hạ Giáp cũng lập tức nhảy theo, cùng ba người ôm chầm một chỗ. Nguyễn Hình Thiên áp chế kích động nói: “Trở về thành, nếu ngày mai Vương gia còn chưa có trở về, chúng ta liền trực tiếp tiến vào nội quan.”



Hạ Giáp nói: “Ta đều đã chuẩn bị tốt. Các ngươi một đường phong trần mệt mỏi, mau trở về nghỉ ngơi chút đi.”



“Trước đem đến cho ta một con dê nướng, mụ nội nó, thật sự là đói chết ta.” Hoàng Hãn một phen lau mặt, trực tiếp kêu lên.



Trong các binh lính trở về có người bị thương, Hạ Giáp nhượng Nguyễn Hình Thiên, Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài dùng bữa rồi nghỉ ngơi trước, hắn sẽ đến sau. Phái ra người ở trạm canh gác đi thăm dò tin tức Vương gia, Hạ Giáp tạm thời xử lý xong công việc rồi trở về doanh trướng liền thấy Nguyễn Hình Thiên, Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài đang chờ hắn. Hạ Giáp đi qua nói:



“Vừa lúc ta cũng có chuyện muốn hỏi các ngươi, các ngươi nếu không phiền, thì hiện tại cứ nói đi.”



Hoàng Hãn vô cùng sốt ruột, nên là người đầu tiên hỏi: ” Kẻ thần bí kia còn truyền tin cho ngươi sao”



Nguyễn Hình Thiên chen vào nói: “Là ta nói cho hai người bọn họ biết. Vương gia bên kia còn chưa kịp nói.”



Hạ Giáp trầm tư nói: “Sau khi Hình Thiên đi kẻ thần bí kia không đưa tin cho ta nữa, cho nên ta mới luôn lo lắng các ngươi có thể thuận lợi chạy trốn hay không.”



“Vậy kẻ thần bí kia rốt cuộc là ai” Hứa Bách Tài tự nói. Nguyễn Hình Thiên cùng Hạ Giáp đều lắc đầu, bọn họ cũng muốn biết a.



Nguyên lai, sau khi Hoắc Phong mang theo Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài rời đi, từ phía đông hồi kinh, Nguyễn Hình Thiên cùng Hạ Giáp liền nhận được một phong mật thư. Trên mật thư nói Hoắc Phong lần này hồi kinh lành ít dữ nhiều, Trương Trung có khả năng sẽ hạ thủ đối với hắn, cho nên muốn bọn họ mau chóng chuẩn bị. Nguyễn Hình Thiên cùng Hạ Giáp không biết phong mật thư này là thật hay giả, nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, Nguyễn Hình Thiên lập tức dẫn người đến kinh thành, nếu có thể đuổi theo Vương gia thì tốt, nếu đuổi không kịp liền tùy hoàn cảnh mà hành sự, tất yếu phải đưa Vương gia bình an trở về.



Nguyễn Hình Thiên mang người cải trang thành thương đội, vừa mới rời khỏi Ngọc Thành Quan, liền nhận được mấy xe chở theo vài rương lớn, trong rương thế nhưng lại toàn là quần áo của Ngự Thân Vệ, còn có một khối lệnh bài. Nguyễn Hình Thiên mang một nửa nhân mã thay đổi quần áo Ngự Thân Vệ, một nửa thay binh phục phổ thông chia làm hai đường chạy tới kinh thành.



Còn chưa tới kinh thành, Nguyễn Hình Thiên đã thu được tin tức, Vương gia bị bắt, hai vị Vương phi tự sát, Thế tử chẳng biết đi đâu, tiểu thiếu gia rơi vào tay Y Trọng Nhân. Nguyễn Hình Thiên cơ hồ một hơi cắn răng. Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhận được mật thư của kẻ thần bí, muốn hắn khi canh ba đến Nguyệt Quan đài cứu người. Trên thư tín còn dặn dò hắn nên như thế nào ứng đối, nói cho hắn biết sau khi cứu người trực tiếp ra khỏi thành, tự sẽ có người nghĩ biện pháp vì bọn họ mở cửa thành.



Hết thảy đều giống như trên thư tín. Nguyễn Hình Thiên giả trang thành nhân mã Ngự Thân Vệ, lấy lý do tăng cường trông chừng trà trộn vào Nguyệt Quan đài. Vừa thấy Vương gia bị trói ở nơi đó, hắn liền biết phải làm sao. Ra khỏi thành ngoài dự liệu tất cả đều thuận lợi, Nguyễn Hình Thiên đối với kẻ thần bí truyền tin càng ngày càng kinh ngạc, đến tột cùng là ai đang âm thầm giúp bọn hắn đây Có thể nghĩ ra một kế hoạch như vậy, đem Ngự Thân Vệ cùng Hỗ An Vệ đùa bỡn trong tay, người này thân phận nhất định bất phàm, nhưng là ai mới được



Nghĩ tới nghĩ lui đều nghĩ ra người kia là ai, bốn người cũng không muốn nghĩ nữa. Nguyễn Hình Thiên, Hoàng Hãn cùng Hứa Bách Tài một đường mệt mỏi cũng không muốn đi nghỉ ngơi, Vương gia vẫn chưa trở lại mà. Bốn người đơn giản ở trong doanh trại Hạ Giáp thương lượng đại sự. Vương gia trung tâm vì nước, hiện giờ lại lưu lạc đến tình cảnh nhà tan người tán. Cái này kêu là, quan bức dân phản, dân không thể không phản. Bốn người đều tin tưởng, Vương gia bọn họ sẽ không tái do dự.