Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 11 : Giác cùng Quyết

Ngày đăng: 01:03 19/04/20


Trăng sáng trên cao, sao dày đặc như họa. Trên sông Tần Hoài thuyền hoa trôi thong thả, đèn đuốc sáng trưng.



Tiếng đàn gần, tiếng sáo xa, mấy nhà thuyền tấu các khúc, đều là mê say phong tình.



Ta khoanh tay đứng ở một bên bờ, trên hông treo “Quyết”. Dưới đèn đuốc lấp lánh tỏa sáng.



Võ lâm đại hội ngày ấy, ta phát giác ra Lâm Phóng cùng Ôn Hựu đều thích ở trước mặt người khác khoanh tay mà đứng, mang một khí chất đặc biệt.



Ta bộ dạng tuấn tú như vậy, khoanh tay đứng tạo tư thế oai hùng, tất nhiên sẽ không thua gì bọn họ.



Tiểu Lam ở bên cạnh thèm thuồng duỗi tay sờ sờ “Quyết”, trên chuôi kiếm mang một viên hồng ngọc tròn lóng lánh, ngửa đầu nói: “Tiểu thư, kiếm hoàng đế ban, quả nhiên không giống bình thường.”



Tâng bốc này làm toàn thân ta khoan khoái, đắc ý không thôi.



———–



Sau võ lâm đại hội, thanh danh lên cao nhưng lộ phí lại dùng hết, ta cùng Tiểu Lam phải ở trong nhà của Hạ Hầu thúc thúc tại Kiến Khang.



Mấy ngày trước đây, hắn cầm “Quyết” tới tìm ta.



“Kiếm này là hoàng đế ban tặng.” Hạ Hầu thúc thúc mỉm cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ta: “Tên là “Quyết”.



Kiếm rút ra, thân tựa nước, rực rỡ lại lạnh lẽo, tinh quang bắn ra bốn phía.



“Giác” cùng “Quyết”, là một đôi danh kiếm của Hán triều, lâu nay vẫn được ẩn dấu trong thâm cung, sau cuộc khởi nghĩa của Vương Mãng, bảo kiếm không rõ tung tích.



Không ngờ đến nay đương triều hoàng đế lại ban cho ta.



“Hoàng đế như thế nào lại biết ta?” Ta cầm kiếm, vui mừng sờ sờ không ngừng.



Có bảo kiếm được vua ngự ban, ngày nào đó ta ở trước mặt cha mẹ cùng sư huynh đệ có thể nở mày nở mặt rồi. Lúc xuống núi, cha còn không chịu truyền bảo kiếm gia truyền cho ta. Khi trước ở nhà, cha ta cũng có một thanh bội kiếm, bình thường hay lơ lỏng, ta lấy là được ngay.



Hạ Hầu cười nói: “Hoằng Nhi, Lâm công tử đã thông qua Ôn Kiệu Ôn đại nhân, mật tấu lên Hoàng Thượng, Ôn Hựu được phong làm Phó minh chủ, ngươi là minh chủ hộ pháp. Kiếm này, là hoàng đế ban thưởng cho minh chủ hộ pháp.”



Minh chủ hộ pháp? Đây là cái chức vị gì ?



Hạ Hầu thúc thúc chỉ cười không nói: “Đây là chức vị Lâm công tử đặc biệt bố trí cho ngươi. Hai ngày nữa đến “Bích Quỳnh lâu” gặp Lâm công tử, chính ngươi hỏi hắn đi.”



——————



Thế là hôm nay, ta liền nhận lời mời đến Bích Quỳnh lâu.



Bên hông đeo bảo kiếm, dẫn theo Tiểu Lam, nhanh chóng lên trên.



Vừa mới đến lầu hai, đã thấy một người, toàn thân hắc y, thân thể như ngọc, dựa vào lan can trông về phía xa.



Dưới ánh trăng sáng như đuốc, chỉ thấy hắn quay lưng lại hòa tan vào bóng đêm, ôn nhuận mà trầm tĩnh.



“Mẹ ơi, vì sao Ôn công tử càng nhìn càng thuận mắt?” Tiểu Lam phía sau ta lẩm bẳm nói.




Thật hâm mộ, thật ghen tỵ……



Bỗng nhiên, có tới chín ca cơ xinh đẹp đi tới, theo thứ tự ngồi xuống bên cạnh chín người bọn hắn.



Trong đó một người đặt mông ngồi giữa ta cùng Ôn Hựu, thân thể liền hướng trên người Ôn Hựu tựa vào: “Công tử……”



Thì ra là ca cơ do Lâm Phóng kêu tới hầu hạ.



Nhóm đại nhân mặt mày hớn hở. Nhất thời, lầu hai Bích Quỳnh lâu một mảnh diễm sắc mê mị.



Chỉ thấy Hạ Hầu thúc thúc ngồi thẳng như núi, sắc mặt uy nghiêm, bên cạnh hắn vừa vặn một nữ tử xinh đẹp ngồi xuống, cũng chỉ là bồi uống rượu, không dám nhiều lời.



Ngồi bên cạnh Lâm Phóng là một nữ tử nhiệt tình như lửa, thân thể nhỏ nhắn dường như muốn treo trên người Lâm Phóng. Lâm Phóng một tay ôm eo của nàng, sắc mặt không đổi cùng các vị đại nhân tâm tình. Chỉ là mắt thấy ta phát hiện tay của nữ tử kia không quy củ hướng trên người hắn sờ soạng, hắn liền thản nhiên lạnh lẽo liếc nhìn nữ tử ấy.



Cái nhìn kia, ngay cả ta cũng thấy sởn tóc gáy. Nữ tử ấy dường như ngẩn ngơ, tay không dám không an phận .



Các chư vị đại nhân kia lại tựa hồ rất thích ứng loại trường hợp này, ngay cả Ôn đại nhân cũng là bộ dạng vô cùng hưởng thụ, cúi đầu hướng tay mỹ nữ bên cạnh uống rượu.



Ôn Hựu……



Mặt của hắn, so với lúc ta lần đầu tiên nhìn thấy, còn trầm mặc hơn. Mặc cho nữ tử bên cạnh dùng giọng nói nhẹ quyến rũ tận xương gọi hắn, dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, hắn vẫn như một tảng đá băng lạnh. Cứ thế uống rượu. Nữ tử ấy hướng giữa đùi hắn duỗi tay, hắn lập tức bắt được, ánh mắt lạnh buốt nhìn qua.



Cái nhìn kia, tuy không bằng ánh mắt lạnh lùng của Lâm Phóng nhưng lại tràn ngập sát khí.



Nữ tử run run, ngay cả nói chuyện cũng không dám ……



“Ngươi nhìn đủ chưa?” Ôn Hựu sắc mặt khó cói liếc ta một cái, ngữ khí trở nên lạnh lùng.



Ta chính mình xem say sưa ngon lành, ngươi hướng về phía ta phát hoả làm gì?



“Nữ tử như ngươi, loại trường hợp này không biết tránh né, cư nhiên còn thấy vui mừng như thế …… Ta thực không hiểu……” Ôn Hựu là tức giận thật, lạnh lẽo rét buốt hướng về ca kia cơ ra lệnh: “Rót rượu cho chúng ta.”



Đêm dài, chư vị đại nhân cũng đã mệt mỏi, thế là do Lâm Phóng sắp xếp, bọn họ cùng những ca cơ ấy đi nghỉ ngơi. Cuối cùng chỉ còn lại bốn người: Lâm Phóng, Hạ Hầu Dĩnh, Ôn Hựu cùng ta. Lâm Phóng liền phẩy tay cho ca cơ rời đi.



“Tử Tô dường như không thoải mái?” Lâm Phóng cười nói.



“Quả thật, khiến cho Văn Tuyền chê cười.” Ôn Hựu nói: “Bất quá có người so với chúng ta rất vui thích. Chỉ đáng tiếc sinh nhầm vào thân nữ nhi.”



Hai người còn lại đều mỉm cười nhìn ta, rõ ràng vừa rồi ta hưng phấn kích thích đều rơi vào trong mắt bọn hắn.



Chỉ biết oán hận trừng mắt nhìn Ôn Hựu.



“Hoằng Nhi, mệt mỏi sao? Chúng ta còn muốn bàn bạc những bước tiếp theo, nếu không ta phái người trước đưa ngươi trở về?” Hạ Hầu thúc thúc thay ta dàn xếp.



Bàn bạc?



Nghĩ đến vừa rồi Ôn Hựu cười nhạo ta đối với võ lâm không hề có cống hiến, ta có chút không cam chịu nói: “Không mệt. Đã là hộ pháp minh chủ của Lâm công tử, ta cũng muốn giống mọi người, vì võ lâm góp một phần sức — bất quá, ta hiện tại còn không biết, chức hộ pháp này, rốt cuộc là làm cái gì?”