Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 12 : Hộ pháp vạn năng

Ngày đăng: 01:03 19/04/20


Nếu không phải hôm nay kiên trì cùng bọn họ trao đổi, ta sẽ không biết, võ lâm đại hội kết thúc chưa đến mười ngày mà trình độ phối hợp của ba người họ lại thành thục đến thế.



Có một số người, trời sinh chính là cùng một loại người.



Hạ Hầu thúc thúc đặt lên trên bàn một quyển sổ, nói: “Văn Tuyền, đây là tư liệu về Quảng Châu Ý Huyền giáo và Thanh Hổ phái.”



Lâm Phóng nhận lấy, nói: “Cứ theo như trước bàn bạc, đợi xử lý xong hết việc vặt ở đây, chúng ta sẽ chuẩn bị lực lượng, tháng mười một đi Quảng Châu.”



Ôn Hựu nói: “Lần trước ta đã đi thăm dò Hoàng môn thị lang, người này cũng không cần nghi ngại, lại là phụ tá uy vũ của tướng quân, dường như cùng Triệu quốc có quan hệ……”



Lâm Phóng: “Hạ Hầu, ngài cảm thấy thế nào?”



Hạ Hầu Dĩnh: “Theo như Tử Tô đã nói, tướng quân này không thể giữ lại.”



Lâm Phóng gật đầu: “Tử Tô, không nên dùng người trong triều đình. Ngươi phái người đi xử lí đi.”



“Tốt.”



“Tiết Phàm Duẫn đã đồng ý đảm nhiệm phân chức minh chủ* Dương Châu, người của chúng ta cũng đã an bài rất tốt……”



* Phân chức minh chủ là minh chủ một nửa, chỉ nắm nửa quyền trong tay, còn một nửa về tay người khác.



“Trước mắt khó giải quyết nhất vẫn là Quảng Châu, tiếp theo là Giao Châu, Từ Châu……”



“La Hán môn dâng tặng ngọc bội Tiên Tần* vô song, Tử Tô ngươi tìm cơ hội, tặng cho Thiếu phủ đại nhân.”



* Tiên Tần: giai đoạn lịch sử của Trung Quốc trước khi nhà Tần thống nhất.



……



Đêm càng lúc càng khuya, bên ngoài cửa sổ khắc hoa là sông nước Tần Hoài sâu tối.



Ta nhịn không được ngáp dài một cái.



Một giọng nói trong trẻo hướng về phía ta: “Thanh Hoằng mệt mỏi?”



Đúng là Lâm Phóng.



Sau võ lâm đại hội, cảm giác của ta đối với Lâm Phóng trở nên phức tạp.



Nhiều ngày trước, thiếu niên đơn thuần cười ngây ngô cùng ta câu cá, dường như là một người khác.



Hạ Hầu thúc thúc nói, ngày đó hắn “câu dẫn” ta là chủ ý ôi thiu của Cố công tử, lúc ấy hắn chịu sự điều khiển của Cố gia, buộc phải nửa hư nửa thực làm việc — Đúng là cùng suy đoán của ta giống đến tám chín phần.



Cho dù như vậy, một Lâm Phóng vô cùng vang danh tại võ lâm đại hội, đã không còn là nhân vật ta có thể tùy ý thân cận.



“Không có…… Chỉ là những người, bang phái các ngươi nói ta phần lớn đều không biết, đừng nói đến chuyện giúp đỡ.” Lời này của ta là thật, rất nhiều chuyện nghe được ta không hiểu ra sao.



Ba người bọn họ nhìn nhau cười.



Ôn Hựu nói: “Lần đầu thấy ngươi khiêm nhường như thế, thực đáng khen ngợi.”




“Có điều……” Giọng nói từ phía sau lưng truyền tới, “Cuối cùng vẫn là một vị anh hùng cái thế……”



“Cái gì?” Ta nghe vậy xoay người, hiếu kỳ nhìn hắn.



“Lại là một cô nương đơn thuần.” Hắn nhắm hai mắt lại, nói: “Nể mặt cha mẹ ngươi, khuyên ngươi một câu: Vạn sự đều có duyên số, không thể cưỡng cầu.”



Vị lão hòa thượng này, từ bỏ lòng ham muốn với cuộc đời treo buộc con người. Liền có thể xem tướng?



Ta sẽ không mắc lừa, thản nhiên ôm ngân lượng, bay vút xuống núi.



Chẳng qua vẫn có chút thấp thỏm, tại chợ dưới chân núi vừa lúc gặp được quán gọi là “Trần Thiết miệng” chuyên đoán tướng số. Thầy số một bộ dạng tiên phong đạo cốt*, so với Kê Minh Tự phương trượng bộ dạng già yếu mạnh mẽ hơn nhiều.



*Tiên phong đạo cốt: Phong thái của tiên, cốt cách của người tu đạo. Ý nói dáng vẻ bên ngoài thanh cao, thoát tục, khiến cho người khác trông thấy phải đem lòng kính nể, quý trọng.



Ta nhịn không được tiến lại.



Hắn nói mệnh ta đại phú đại quý, hơn nữa nhân duyên vô cùng tốt.



Thế là tâm tình thấp thỏm vì mấy câu nói của chưởng môn Kê Minh Tự nháy mắt đã tươi tốt trở lại.



Cuối tháng mười, Ôn Hựu trở lại Kiến Khang.



Chỉ mới mấy ngày không gặp, như thế nào lại cảm thấy hắn cao hơn mấy phần?



Nhìn hắn ở dưới ánh mặt trời cười đến quái dị, ngay cả trên hông “Giác” đều có quang hoa lấp lánh.



Ta không nhịn được ngứa tay, lôi kéo hắn tỷ thí.



Vốn tưởng rằng thời gian này ta có rất nhiều rất nhiều thời gian luyện tập, nhất định có thể thắng hắn.



Lại không ngờ hắn lại cũng là “Kẻ sĩ ba ngày không gặp mặt thì nên rửa mắt mà nhìn”*, Phá Liễn kiếm pháp đã đạt xuất thần nhập hóa.



*Kẻ sĩ ba ngày không gặp mặt thì nên rửa mắt mà nhìn: Đây là câu nói nổi tiếng của Lã Mông trong “tam quốc diễn ngĩa”. Ý nói không gặp ít lâu thì người ta có sự thay đổi lớn.



Đấu hơn ba trăm hiệp, hắn dùng nội lực đem “Quyết” của ta đánh bay –



Ta lại thua !



Ủ rũ ngồi ở dưới gốc cây quế, ta vừa vuốt ve Quyết vừa thở dài: “Quyết a Quyết, thật xin lỗi ngươi, tài nghệ ta không bằng người, ngươi lại thua bởi Giác.”



Ôn Hựu ngồi một bên nhặt lên một nắm lá cây từ trên mặt đất, ném vào đầu ta: “Nha đầu, ta mỗi đêm đều siêng năng luyện tập, nếu là ngươi thắng ta, kêu sư huynh như ta mặt mũi đặt ở chỗ nào?….”



Hắn còn chưa dứt nhưng lời nói của hắn quả thực khiến ta ngay cả ý niệm giết người đều có — tuy rằng ta còn chưa giết ai cả.



Ta mỗi ngày chẳng lẽ không khổ cực luyện tập? Vì sao thắng không được hắn!



Bỗng nhiên nghĩ đến, kiếm phổ kia còn có một tuyệt chiêu rất khó nhớ, ta đã học hơn phân nửa. Nếu là mấy ngày tiếp tục rèn luyện, nhất định có thể thắng hắn!



“Hai ngày sau lại đến!” Ta hung tợn nói: “Người thua cần phải nghe thắng người sai khiển!”