Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 13 : Son phấn

Ngày đăng: 01:03 19/04/20


Ngày mới lên, gió nhẹ phơ phất.



Tiết trời đã có chút cảm giác mát mẻ. Ta ngồi ở bàn đá dưới tàng cây bên cạnh ao xem kiếm phổ.



Tiểu Lam vô cùng buồn chán đứng ở một bên đến phát ngốc.



Tiểu cô nương này càng lớn lên lại càng không thích tập võ, cả ngày soi gương nhìn thân lại thương cho phận mình.



Thậm chí còn thẹn thùng muốn ta hứa nhất định phải gả nàng cho một thiếu niên trong Tân Tú võ lâm.



Dưới trướng của Cố gia có một hộ vệ mặt như sắt ngày đó giám sát Lâm Phóng còn từng tới cửa cầu kiến ta, cũng đã gặp qua Tiểu Lam.



Ta còn chưa kịp nghĩ xem hộ vệ mặt sắt này có phải thuộc về phạm trù “thiếu niên Tân Tú võ lâm” hay không, Tiểu Lam đã dựng đứng lông mày, hai tay chống nạnh đem người ta đuổi đi.



Cho nên bây giờ nàng vô cùng buồn chán, cũng là tự chuốc lấy.



Dòng không khí quanh thân như thay đổi đột ngột.



Tay đang nắm thư của ta run lên.



Ngẩng đầu nhìn Tiểu Lam giống như vừa ăn xong Ngũ Thạch Tán, cả người đột nhiên phấn khởi đứng lên một cách không bình thường.



Lại nói sau đại hội võ lâm, ta rốt cục hiểu rõ công dụng của Ngũ Thạch Tán.



Dưới sự xấu hổ không chịu nổi, ta lòng đầy căm phẫn viết thư về nhà, đau đớn trách cha kiến thức nông cạn.



Hôm nay, thư nhà nhẹ nhàng chuyển tới.



Sau bao nhiêu văn tự biểu đạt sự thương nhớ quan tâm của mẹ, là mấy câu ngắn gọn ít ỏi của cha ta: “Cha thuận miệng nói, ai bảo ngươi tưởng thật. Lưu lạc võ lâm cần chú ý làm việc cho tốt, không cần làm Chiến gia bẽ mặt. Nhớ sang năm về nhà.”



Nhận được tin tức, ta cũng không cáu.



……………….



“Ôn công tử tới! Ai nha, hôm nay hắn thực là tuấn tú!” Tiểu Lam chọc chọc ta,“Tiểu thư, Ôn công tử tới, cô còn không nhanh dậy nghênh đón?”



Xa xa, nam tử cao ngất một thân áo tím giày đen, chậm rãi bước tới gần.



Ta mở mày mở mắt hướng về phía Tiểu Lam nói: “Dậy nghênh đón? Tiểu Lam, em không biết, hắn hôm nay tới là để làm trâu làm ngựa cho ta!”



Tiểu Lam nâng tay che miệng lớn, một bộ dạng không thể tin.



Trong lòng ta càng thêm đắc ý.



Kỳ thật, ngay cả chính ta cũng không nghĩ đến, hôm kia ta cùng Ôn Hựu tỷ thí, trong lúc nguy cấp lại dùng tuyệt chiêu vừa mới học được, thắng hiểm hắn.



Hắn hôm nay tới, chính là theo phân phó của ta, mang mỹ vị điểm tâm trong cung đến.



Xem hắn một thân ăn mặc long trọng, nhất định là vừa mới xuất cung.



Hắn vừa ngồi xuống, ta liền thấy trong lồng ngực hắn có một bọc tròn to.



“Nhanh cho ta!” Ta duỗi tay muốn dò, lại bị hắn đánh rơi.



“Tiểu Lam, ngươi lui xuống trước đi.” Hắn nói.



Tiểu Lam không cam lòng rời khỏi.



Ta có chút kỳ lạ, làm sao phải để Tiểu Lam đi.



“Tội danh trộm đồ ngự thiện phòng này cũng không phải là nhỏ, càng ít người biết càng tốt.” Hắn từ trong lòng lấy ra một bọc đồ, ném ở trên bàn.



“Nhẹ chút!” Ta lòng đau hô lên, duỗi tay mở bọc giấy ra.



Bảy khối bánh ngọt màu sắc diễm lệ khắc hoa xếp cùng một chỗ, hồng như Giang Tốn, xanh như Phỉ Thúy, trắng như Xuân Tuyết, vàng như Nhật Quang…… Giống như từ gạo nếp chế thành, lại đặc biệt lóng lánh trong sáng, tinh tế khéo léo phi thường.



“Thất thải Phỉ Thúy Như Ý bánh.” Hắn trịnh trọng nói,“Đây là bánh ngọt do Thổ Dục Hồn tiến cống. Tất cả không quá mười bộ. Nơi này là một bộ.”



Trân quý như vậy, hắn như thế nào có được?
………….



Có đến mười hán tử ngồi trên chiếu, Tiểu Lam lại phải vào phòng bếp làm một ít đồ nhắm rượu.



Rượu thơm canh ngon, trăng sánh nhô lên cao.



Mọi người tán gẫu những khổ cực cùng thành tựu trong khoảng thời gian này, đều hưng phấn không thôi.



Ta nhìn nồi canh trống không, có chút thương tiếc.



Chóp mũi lại ngửi thấy một mùi thơm.



“Nha đầu, cầm lấy.” Một bàn tay thon dài duỗi về phía ta.



Ta vui mừng tiếp nhận lấy: “Thì ra vẫn còn?” Khoái hoạt uống một hớp lớn.



Hai tròng mắt Ôn Hựu lóng lánh: “Ta giấu đi một chén.”



“Vậy ngươi không uống?” Ta nhìn trong chén chớp mắt bị ta uống chỉ thừa lại non nửa, quan tâm nói,“Muốn hay không mỗi người một nửa?”



Hắn tiếp lấy chén, một ngụm uống cạn.



“Ta đành miễn cưỡng vậy.” Hắn cười nói.“Vừa rồi cũng đã uống một chén lớn.”



Ôn Tử Tô!



Ta tức giận một quyền đánh tới.



Hắn cũng không trốn không tránh, một bộ dạng thản nhiên đón nhận.



Ta đành phải nửa đường thu hồi hơn phân nửa sức lực, khi đánh tại trên người hắn, sớm đã là không đau không ngứa, chỉ như đấm nhẹ.



Hắn nghiêng đầu nhìn ta, cúi đầu cười nhẹ.



“Giang sơn này, tráng lệ hiên viên.



Gió thu này, ta gọi cô nhan.



Anh hùng này, hồn về nơi nao?



Mỹ nhân này, nước mắt thanh thiên.



Xuân không quên thu này triền miên, hạ không tiếc đông này mỏng manh.



Cáo biệt quê cũ thân này tựa biển, không thấy Thanh Sơn chết vĩnh hoài.”*



*Vì là bài hát nên nhiêu từ ta để nguyên tiếng hán không edit.



Tiếng ca trầm thấp vang lên, ta theo tiếng hát nhìn lại, là môn hạ của sư phụ cùng chúng đệ tử đồng thanh mà hát.



Trên mặt các sư huynh đệ luôn luôn trầm mặc, giờ đây tràn ngập chí khí nam nhi.



Giọng nói khàn khàn thô ráp, mang theo khí phách nam tử.



Thậm chí ngay cả Lâm Phóng mặt luôn luôn băng lãnh, cũng trở nên nhu hòa tràn đầy vẻ tươi cười.



Giờ khắc này, không có ngươi lừa ta gạt, không có đao thương giết chóc.



Chỉ có một đám thanh niên anh hùng quật khởi võ lâm, đi theo thủ lĩnh, chậm rãi cùng nhau hát.



Đến cả Ôn Hựu bên cạnh ta, cũng không dấu được vẻ mặt dịu dàng thấp giọng ngân nga.



Ta si ngốc nhìn vẻ mặt bọn hắn, đều là ôn hòa động người.



Mịt mịt mờ mờ nghĩ, nhiều năm sau, ta nhất định vẫn sẽ nhớ rõ đêm nay: Nhớ ta đã đi theo minh chủ, sư phụ, Tử Tô, còn có rất nhiều người trẻ tuổi giống ta ngực mang ý chí, trên sông Trường Giang lớn tiếng hát vang.



Hát vang, vững vàng bước đầu tiên chinh phục võ lâm.