Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 15 : Quần áo mới

Ngày đăng: 01:03 19/04/20


Vết thương của ta không hề gây trở ngại, đến ngày thứ hai đã có thể xuống giường đi lại. Chỉ là dưới lớp áo bông vẫn còn băng gạc bao bọc những vết thương chưa khép miệng.



Cho đến ngày thứ mười, miệng vết thương liền đóng vảy.



Ngược lại Lâm Phóng lại ngã xuống.



Kết quả chẩn đoán bệnh, là do ngày ấy hắn bị hai nhát đao gây thương tích, cần được điều dưỡng thật tốt ít nhất mười ngày, mới có thể khôi phục.



Ta tựa ở trên cửa, nhìn minh chủ đại nhân trên giường sắc mặt tái nhợt suy yếu, nghĩ đến tư thế kỳ lạ của hắn ngày đó ba đầu ngón tay nắm chuôi kiếm, bỗng nhiên phì cười.



Xa xa, Ôn Hựu đi tới, phía sau là bóng cao su giáo chủ.



Đúng là mèo khóc chuột, giả từ bi!



Ta bĩu môi, nắm kiếm lên lên đi vào phòng, đứng bên giường Lâm Phóng.



“Minh chủ! Ngươi vẫn tốt chứ? Bị thương có nặng hay không?” Bóng cao su giáo chủ gần như muốn quỳ xuống mang theo một trận nước mũi, một đống nước mắt, túm chặt tay Lâm Phóng, thần sắc bi thương.



Lâm Phóng mặt không biến sắc rút tay lại: “Tào giáo chủ không cần lo lắng, ta không có việc gì.”



“Vậy thì tốt!” Bóng cao su giáo chủ nghiến răng nghiến lợi,“Rốt cuộc là ai, lại dám tập kích minh chủ! Quả thực đúng là muốn cùng tất cả võ lâm đối đầu, cùng Tào Dương ta đối đầu!”



Ta không tiếng động hướng về Ôn Hựu vẫn đứng ở một bên, ngầm ra khẩu hình: “Bỉ ổi!”



Mặt hắn vẫn trầm như nước, khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên, tiến lên một bước, nâng bóng cao su giáo chủ kia dậy, hòa nhã nói: “Tào giáo chủ thật có tâm.”



Tào giáo chủ hơi sững sờ, giãy thoát khỏi tay Ôn Hựu, hướng về Lâm Phóng hô to: “Minh chủ, bên ngoài hiện tại đều đồn rằng chuyện này là ta làm. Ngài phải thay ta làm chủ, thực không phải ta làm, ta không có lòng ấy, cũng không có gan ấy!”



Lâm Phóng trầm mặc một chút, nâng tay lau đi nước miếng của bóng cao su giáo chủ phun trên mặt hắn.



Nếu như không phải chúng ta cầm chắc chứng cớ vô cùng xác thực, ta thật muốn tin tưởng là hắn vô tội.



Những kẻ tập kích minh chủ đêm đó võ công vô cùng hỗn tạp.



Dường như cố ý che dấu môn phái của mình, chiêu thức của Ý Huyền giáo, Thanh Hổ phái, thậm chí của cả Chiến gia, Lâm gia đều có người sử dụng.



Duy có một người, võ công của hắn không che giấu được.



Đó chính là nam tử như dã thú cùng ta giao chiến.



Mỗi chiêu của hắn đều là để lấy mạng, căn bản không thể che dấu lai lịch.



Hắn dùng là đao pháp của Ý Huyền giáo. Cũng là tuyệt học để bóng cao su giáo chủ thành danh.



Chỉ là ta tin tưởng, không người có thể đem bộ đao pháp ấy bộc ra sát khí mạnh mẽ giống như hắn, bao gồm cả giáo chủ của hắn.



“Tào giáo chủ lo lắng nhiều.” Lâm Phóng ôn hòa nói, “Ngày ấy võ công của người được phái đến chúng ta đã biết rõ, chuyện này ta chắc chắn tra ra manh mối.”



Tào giáo chủ trưng ra một bộ dạng yên lòng, nhiều lần tỏ vẻ chính mình trung thành và tận tâm, mong muốn Lâm Phóng an tâm dưỡng thương, sau đó lưu lại một ngàn lượng bạc, rồi rời khỏi.



“Minh chủ, thương thế của ngươi, giá trị một ngàn lượng?” Ta hài hước nói.



Lâm Phóng cầm lấy túi tiền, chia thành hai phần, một phần đưa cho Ôn Hựu: “Giao cho tiên sinh phòng kế toán.”



Phần còn lại đưa tới trước mặt ta: “Cầm đi, cô nương gia nên đi mua thêm chút quần áo.”




Ta liền biết, bộ quần áo này ta mặc rất kỳ lạ!



Nhưng, đây không phải ngươi đưa tới sao?



Ta nhịn không được oán hận trừng hắn!



Hắn thấy của ánh mắt ta, ngược lại tươi cười.



—————



Viện trợ, ngân lượng, binh khí, tin tức của chúng ta…… Bắt đầu lặng lẽ đưa đến Cầu gia.



Mà bên ngoài đồn đãi, Ý Huyền giáo chính là hung thủ đánh lén đêm đó, Lâm Phóng quyết định ủng hộ Thanh Hổ phái, huyên náo khắp nơi.



Mấy ngày nay, Lâm Phóng đã không còn trở ngại gì, thường xuyên dưới sự bảo hộ của mọi người, du lịch khắp nơi tại Quảng Châu.



Đổi lại rất nhiều khán giả ngưỡng mộ, mỗi ngày chen chúc trước khách sạn chúng ta ở, hi vọng nhìn thấy tiên nhan(dung nhan như tiên).



Cũng không ngờ đến, Lâm Phóng chỉ ra ngoài lắc lư vài lần như vậy, lại có đến mấy bản địa nhà giàu chủ động giúp đỡ Võ Lâm minh chủ hơn ngàn lượng!



Ta càng ngày càng cảm thấy Lâm Phóng làm chức Võ Lâm minh chủ này là vô cùng thích hợp!



Trong khi Lâm Phóng đi dạo rất nhiều nơi, ta cùng đám người Ôn Hựu thực hiện nhiệm vụ, nhiệm vụ rất vô sỉ.



Chúng ta đóng giả là người của Ý Huyền giáo, ác ý, liên tục không ngừng gây rối địa bàn của Thanh Hổ phái.



Hành động vô sỉ này bao gồm đủ loại hành vi: Cướp của, cướp người, ăn cắp, gây sự……



Sử dụng mấy chiêu thức võ công cao thâm của Ý Huyền giáo, đối với chúng ta chẳng hề khó.



Vì thế khắp nơi lưu lại vết tích không rõ ràng nhưng mũi nhọn lại chỉ thẳng đến Ý Huyền giáo.



Giữa hai môn phái này vốn đã thường xuyên có xung đột ngầm, dưới sự thúc đẩy có ý thức của chúng ta, bắt đầu không ngừng bùng nổ dùng binh khí đánh nhau quy mô lớn.



Thế là, có người cho rằng thời cơ nhất thống Quảng Châu đã chín muồi.



Chưởng môn Thanh Hổ phái tìm tới cửa, nghẹn ngào nói: “Minh chủ! Ngươi nhất định phải thay ta làm chủ!”



Lâm Phóng do dự nhiều lần: “Không ổn đi? Người ngoài chẳng phải sẽ nói ta thiên vị ngươi? Tuy rằng ngươi với ta hợp nhau như thế……”



“Nhưng hắn Ý Huyền giáo khinh người quá đáng!” Nhà giàu mới nổi chưởng môn oán hận.



Lâm Phóng mang vẻ khó xử nửa ngày, nói: “Như vậy đi, ta coi như làm trung gian, hai môn phái các ngươi trước mặt nhau nói rõ ràng. Ta cũng sẽ mời thủ lĩnh các đại môn phái ở thành Thương Ngô tới đây, làm chứng. Ngươi thấy thế nào?”



“Hừ! Trừ phi làm cho hắn dâng trà xin lỗi ta!” Lý chưởng môn hùng hổ.



“Nếu như thực sự là hắn làm, ta nhất định bắt hắn trước mặt nhân sĩ võ lâm Quảng Châu, nhận lỗi với ngươi!” Lâm Phóng lời thề son sắt.



Nhìn nhà giàu mới nổi chưởng môn nghênh ngang rời đi, ta cùng Ôn Hựu mới ngồi xuống bên cạnh Lâm Phóng.



“Tử Tô, phát anh hùng thiệp đi!” Lâm Phóng nếu có chút suy nghĩ nói,“Đã đến lúc rồi.”



Đúng a, thời điểm nhất thống Quảng Châu đã đến.