Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 16 : Túc sát*

Ngày đăng: 01:03 19/04/20


*Túc sát: Giết người hàng loạt.



Ngày hai mươi tháng mười một, tại khách sạn Nghênh Tuất.



Tầng một ngồi đầy đệ tử các môn phái, chính giữa tầng hai lại chỉ có một bàn.



Lâm Phóng thản nhiên ngồi trên vị trí chủ trì, Ôn Hựu cùng ta đứng bên người hắn. Thái Thú Thương Ngô cùng Công tào sử* cũng nhận lời mời đến đây, cùng lãnh tụ các bang phái Quảng Châu tán gẫu náo nhiệt phi thường.



*Tào sử là một chức quan có nhiệm vụ ghi chép các sự kiện



.



Rượu quá ba tuần, mọi người đã có chút rã rời hứng thú.



Bóng cao su giáo chủ cùng nhà giàu mới nổi chưởng môn đều thề son hẹn biển đồng ý phụ tá Lâm Phóng, đối lẫn nhau lại vẫn như cũ lời mặn lời nhạt.



Lâm Phóng liếc nhìn ta, ta nâng lên tập sách lụa.



“Thái Thú đại nhân, các vị anh hùng, hôm nay mời các vị tới đây, Lâm mỗ có hai việc muốn nhờ mọi người, xin Thái Thú đại nhân làm chứng.”



Thái Thú gật gật đầu, mọi người đồng loạt chắp tay: “Minh chủ cứ nói đừng ngại.”



“Việc đầu tiên, Lâm mỗ lấy tư cách minh chủ Võ Lâm, hi vọng sau này bên trong Quảng Châu, không cần có hành vi ức hiếp dân lành cưỡng đoạt con gái, cướp bóc phóng hỏa và lừa gạt lũng đoạn thị trường; các vị chưởng môn, bang chủ trên tay có thanh lâu, cửa hàng làm ăn, đều phải quy củ làm việc, không được dùng vũ lực cường thủ hào đoạt*, lăng nhục dân chúng, được không?”



*Cường thủ hào đoạt: bằng cường lực hoặc quyền thế để cướp lấy: tài vật, quyền lợi …



Mọi người một mảnh lặng im, đều nhìn Thái Thú mặt vẫn không có biểu tình, đợi lên tiếng.



Ta đứng ở một bên, nhìn tình hình này, nhịn không được lắc đầu. Nghe nói Quảng Châu là châu huyện giàu có nhất, môn phái võ lâm cũng ít nhiều giao thiệp buôn bán, hơn nữa dựa vào võ lực làm ra rất nhiều việc thương thiên hại lý*. Bây giờ, bọn họ làm sao chịu vì mấy câu nói của Lâm Phóng mà hối cải?



*Thiên thương hại lý: từ này đã giải thích ở trang trước, nghĩa là tàn nhẫn, không có tính người



Tào giá chủ của Ý Huyền giáo nói: “Minh chủ nói đùa, chúng ta là người tập võ, hướng tới đạo lý hành hiệp trượng nghĩa, như thế nào làm ra những việc bất nghĩa này? Minh chủ, là nghe lời nói một bên của tiểu nhân đi?”



Mọi người nhao nhao phụ hoạ, Lâm Phóng vẫn rất bình tĩnh.



l



“Những tội danh này chúng ta quả thật đảm đương không nổi, truyền đến tai triều đình, đều là trọng tội. Cho dù ngươi là minh chủ Võ Lâm, trước mặt của Thái Thú đại nhân, cũng không thể tùy ý vu cáo hãm hại!” Một nam tử tuổi trẻ lãnh đạm nói.



“Đúng! Chúng ta nếu thực làm những chuyện ấy, Thái Thú đại nhân đã sớm bắt, như thế nào giữ lại chúng ta đến tận bây giờ?”



Mọi người nhao nhao gật đầu. Thái Thú cũng nói: “Lâm minh chủ nói chuyện, cần phải có chứng cớ.”



Lời này vừa nói ra, mọi người càng thêm tức tối.



Vẫn còn có ba bốn người ngồi ở một bên trầm mặc không nói, trong đó có cả Cầu An.



“Thái Thú đại nhân, ngài trước đừng tức giận bực bội mà hãy nghe Lâm mỗ nói hết lời.” Lâm Phóng nghiêm túc nói,“Chuyện này không thể nói bừa bãi.”



Toàn bộ mọi người an tĩnh trở lại.



Lâm Phóng, Thái Thú, tất cả người ở đây, thật giống như diễn tuồng.



Ta ôm Quyết, say sưa đợi chuyện vui.



————–



“Việc thứ hai đó là Lý chưởng môn! Tào giáo chủ!” Lâm Phóng nhìn hướng thủ lĩnh của Ý Huyền giáo cùng Thanh Hổ phái,“Ta hi vọng hai vị cùng nhau hòa giải, chớ gây chiến! Dù sao hai phái các ngươi, đều đã tổn thất hơn mười thủ hạ đắc lực!”



Đề nghị này lại được mọi người tán thành.



Tào giáo chủ xanh mặt: “Dựa vào cái gì hòa giải, là hắn động thủ trước!”



Lý chưởng môn lạnh lùng nói: “Ngươi đúng là thứ không biết xấu hổ, rõ ràng là ngươi trước cướp việc làm ăn của chúng ta! Thái Thú đại nhân, minh chủ, ta sẽ không cùng hắn hòa giải!”



Sắc mặt hai người đều cực kỳ khó nhìn, tranh đấu hết sức là căng thẳng.



Thái Thú đại nhân vội nói: “Văn Tuyền nói đúng, hòa giải, phải hòa giải!”
Tránh cũng không thể tránh!



Trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh nam tử dã thú đêm đó, đấu pháp lấy tính mạng để đánh.



Ta ý vừa xuất hiện kiếm liền động, thân thể lao về phía trước, Lý Mộc Hi một đao bổ lên vai phải của ta.



Mà kiếm ta, đâm thẳng ấn đường (giữa hai lông mày) của hắn!



Ta thắng!



Hắn chậm rãi ngã xuống, hai mắt còn trừng thật to.



Vai phải ta bắt đầu không khống chế được, đau nhức truyền tới.



“Hộ pháp!”, “Hộ pháp!” Phía sau mọi người đã giải quyết xong những kẻ khác, xông tới đây.



“Ta không có chuyện gì!” Ta khoát tay, “Các ngươi đi xem xem còn có ai sống hay không……. Đi tìm Tử Tô, cùng hắn tập hợp lại đi.”



Một người thay ta băng bó giản lược miệng vết thương, những người còn lại liền tản ra bốn phía.



Thanh Hổ phái tinh anh, cũng chỉ có bốn năm mươi người. Bây giờ đối phương chết mười tám người, bên ta bị thương ba người, cái tỉ lệ này đã là rất tốt.



Toàn bộ Thanh Hổ phái, đã bừng tỉnh, tiếng đao kiếm, tiếng kêu thảm thiết hòa thành một mảnh.



Ôn Hựu bên kia, tin tưởng cũng đã đại thắng.



Ta tựa vào cột trụ tại hành lang uốn khúc, từng ngụm từng ngụm hít thở sâu.



Nhìn nơi nơi đèn đuốc sáng trưng, ta cùng Ôn Hựu đã tự tay gây ra giết chóc.



Ta rốt cục lần đầu tiên giết người — Lý Mộc Hi. Ta nghĩ sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ cái tên này.



Một tiếng kêu rên xa xa từ cuối hành lang uốn khúc truyền tới.



Ta nhĩ lực luôn luôn tốt, lúc này phân biệt ra là thanh âm của sư huynh nào đó.



Ta ngẩng đầu trông qua.



“A —“



Trong vòng tai trượng, chỉ thấy thân thể sư huynh lao tới đây, toàn thân đều là máu, tại nơi cách ta hơn một trượng ngã xuống, dĩ nhiên là tắt thở.



Ta nắm kiếm lên, tại chỗ rẽ nghênh đón.



Chỉ thấy ánh đao bao phủ, tràn ngập sát ý.



Một thân ảnh quen thuộc bị đao khí kia bức liên tiếp lui về phía sau, mắt thấy tiến vào chỗ chết.



Là Cầu An! Hắn vừa mới ở cùng Ôn Hựu !



“Chiến cô nương, không cần tới đây!” Hắn nhìn thấy ta, lên tiếng nhắc nhở.



Một tiếng vừa ra, lại phân thần, bị một đao đâm trúng ngực, chậm rãi té xuống.



Sống chết chưa rõ.



Nhìn thấy Cầu An, ta giận dữ, nâng kiếm, tấn công ngay sau lưng kẻ dùng đao kia.



Hắn dễ dàng ngăn cản, kình khí bức người.



Người dùng đao quay mặt lại đây, bộ mặt ở dưới ánh trăng rõ ràng vô cùng.



Một đôi con ngươi khủng bố như dã thú.



Thế nhưng lại là hắn!



Trong đầu ta nháy mắt hiện lên một màn hắc y nhân đánh lén khách sạn đêm đó, ánh đao hắn như gió bão mưa rào hướng về ta đỉnh đầu hạ xuống.