Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 17 : Trọng thương

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Hắn không phải là người của Ý Huyền giáo sao? Vì sao xuất hiện ở chỗ này?



“Là ngươi giết chủ nhân ta?” Hắn hỏi, giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh.



Thấy ta sửng sốt, hắn lại hỏi: “Có phải ngươi giết Lý Mộc Hi hay không?”



Ta nhìn hắn, gật gật đầu.



Hai tròng mắt hắn phát lạnh, tay siết chặt thanh đao, nói “Ta muốn mạng của ngươi.”



Trong ánh đao dường như pha lẫn cả sấm sét, mạnh mẽ hướng về phía ta –



Ta xuất ra toàn lực, cầm kiếm ngăn trở đao của hắn!



Động tác chẳng hề phức tạp, thậm chí có lúc ta có thể đoán ra chiêu tiếp theo. Nhưng lại không ngăn cản được những nhát đao đó, rất mạnh, rất ngoan, hoàn toàn muốn đoạt mạng người, ta bị hắn bức lui về phía sau liên tiếp……



Dường như có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng trong đầu lại nghĩ không ra.



Ta bị bức đến góc tường.



Hắn áp sát ta quá gần, gắt gao nhìn thẳng vào mắt, con ngươi tối đen không che dấu được sát khí quay cuồng.



“Chịu chết đi.” Hắn nói, vừa dứt lời, Quyết của ta liền bị đao hắn đánh bay ra khỏi tay.



Hắn khí lực quá lớn, một tay ấn chặt vai phải bị thương, ta kêu thảm một tiếng, trong khoảnh khắc đau đớn tràn ngập, không thể động đậy.



Đao hắn, giống như biển dữ vô cùng vô tận, gào thét hướng về đỉnh đầu ta đánh tới.



Trong đầu bỗng trống rỗng, ngơ ngẩn nhìn hắn.



Không có hạ xuống???



Đao không có hạ xuống.



Mềm mại lại nhẹ nhàng dán tại trên tai ta, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, thu đao nói: “Nữ nhân?”



Ta lúc này mới phát hiện mái tóc chính mình vẫn vấn lên như nam tử, đã vì đao của hắn mà rơi rụng trên vai.



Đôi con ngươi đen tối liếc nhìn ta, tiếp tục nói: “Đao của ta không giết nữ nhân. Nhưng ngươi giết sư phụ ta, ta nhất định phải báo thù.”



Hắn thu tay trên vai ta, rất nhanh lại tụ khí ở tay, tiện đà hướng về lồng ngực ta đánh ra một chưởng.



Một chưởng này, so với một đao của hắn lại càng thêm ngưng tụ sức lực.



Lồng ngực giống như bị đại chuỳ hung hăng đánh trúng, đau không thể thở nổi, lục phủ ngũ tạng dường như đều rối loạn lệch khỏi vị trí.



Con ngươi đen nhánh, lạnh buốt nhìn ta, như nhìn một xác chết.



“Ta sẽ không chết ……” Ta lớn tiếng nói, lại phát hiện giọng nói chính mình chỉ như thì thào, không thể gượng lên nổi.



Ta dùng hết sức bình sinh, hướng hai chưởng trên người hắn đánh tới.



Hắn không lui không tránh, tiếp tục dùng ánh mắt lạnh buốt cực độ nhìn ta.



Ta bỗng nhiên hiểu được, hắn muốn nhìn ta từ từ chết đi.



“Ngươi đừng hòng……” Ta đau đớn mắng, vẫn không gượng nổi khí lực, chậm rãi tựa cột trượt xuống.



Đau quá…… Bên trong thân thể thật sự rất đau……



Hắn chậm rãi đi đến trước mặt, ta ngẩng đầu, chỉ thấy hắn che bóng mà đứng, chậm rãi hướng về đỉnh đầu ta ra chưởng.



Trong lòng ta biết bao tuyệt vọng cùng không cam chịu cuộn trào.



Dưới ánh trăng, một thanh kiếm, một thanh kiếm nhanh như thiểm điện, gào thét rít gió mà phóng tới.



Giống như vũ bão, lao thẳng tới đây.



Hắn bị thế tấn công sắc bén này bức lui một bước chân.



Chỉ thấy đao trong tay hắn vung lên chống lại kiếm kia.



Ta mơ hồ mở mắt, chỉ thấy Ôn Hựu giơ kiếm đứng ở nơi đó, gắt gao nhìn chòng chọc người nọ, hai mắt tựa ngọn lửa đang bùng cháy.
Ta buồn rầu, ta nếu thắng nên xử lý thế nào?



“Nếu ngươi thắng, muốn chém muốn giết thì tùy.” Hắn tiếp lời.



Ta khinh bỉ nhìn hắn: “Ta bây giờ cũng có thể tùy tiện chém giết, róc thịt ngươi. Ta nếu thắng, tất nhiên muốn chiếm tiện nghi hơn nữa. Như vậy đi, nếu ta thắng, ngươi liền bái ta làm thầy!”



Hắn trầm mặc khoảng khắc, nói: “Mời!” Hai tròng mắt hung tàn đảo qua mặt ta.



Ta vung Quyết, chém đứt xích trói tay, chân của hắn.



“Một lời đã định!” Ta nói.



Hắn thờ ơ nhìn ta một cái, đi đến nơi đặt giá binh khí, nhắc lên một thanh đại đao.



Ta ngưng thần tĩnh khí, nhìn hắn thủ thế.



Chiến Thanh Hoằng, ngươi nhất định có thể thắng hắn, nhất định!



Kiếm trong tay dường như tự phát dẫn dắt, ta xuất ra chiêu thức.



Niềm tin thắng lợi không còn hoài nghi nữa.



Ngày ấy sau khi tỉnh lại, sư phụ tới tìm ta.



“Thanh Hoằng, ngươi biết tại sao ngươi lại thua không?” Sư phụ nói,“Kỳ thật võ nghệ tu vi của hắn chẳng thể bằng ngươi, nhưng ngươi lại không thắng được hắn. Nếu như chính ngươi nghĩ không rõ ràng vấn đề ở nơi nào, ngươi cả đời này, sẽ không thắng được hắn. Ngươi sát khí cùng ý chí của hắn bức bách, ngươi quên mất kiếm của chính mình.”



Ngươi quên mất kiếm của chính mình.



Câu nói này, như là búa tạ, cân nặng đè trong lòng ta.



Người kiếm hợp nhất, người kiếm hợp nhất.



Ta như thế nào đã quên?



Nằm ở trên giường mấy ngày, ta đem chiêu thức của hắn ở trong đầu tỉ mỉ suy ngẫm vô số lần, ngẫm rõ ràng cách bắt đầu mỗi một chiêu thức của hắn, nơi hướng đến, còn nghiên cứu phương thức phá giải từng chiêu.



Đợi tất cả nắm rõ như lòng bàn tay, ta cũng không nghĩ đến chiêu thức của hắn nữa, quên sạch sẽ hết thảy.



Trong lòng ta chỉ có kiếm pháp của chính mình, Công vân cùng Phá liễn kiếm pháp.



Ta bỗng nhiên cảm thấy, hắn cuối cùng sẽ không thắng được ta.



Hắn giống như bão táp màu đen, cùng với một tiếng gầm lên, ánh đao bổ nhào về phía này.



Ta mủi chân điểm nhẹ, nhảy lên không rồi hạ xuống cách hắn nửa trượng, tránh né công kích.



Hắn hơi hơi ngẩn ra, lại lập tức tấn công tới đây.



Sau khi tránh đi mấy lần công kích, thế tấn công của hắn rõ ràng đã không còn sắc bén như lúc bắt đầu.



Ta cười thi triển Công vân kiếm, cùng hắn so đấu.



Đao hắn nhanh, chuẩn lại tàn nhẫn, đằng đằng sát khí mà không để ý tới sống chết.



Nhưng nếu như, chúng ta so chiêu, là ta dẫn dắt quyết đấu, sẽ không giống nhau.



Kiếm của ta, so với đao hắn càng nhanh hơn, trước khi hắn xuất chiêu, liền chặn lại đi đường, đánh đòn phủ đầu, ép hắn thay đổi chiêu thức, thế tấn công sắc bén ban đầu, bây giờ bị ta cuốn lấy kéo kéo dài trở nên mềm mại vô lực.



Kỳ lạ, lúc trước cùng hắn giao thủ lúc, thế nào lại không nghĩ đến phương pháp này?



Mặt hắn khẩn trương căng thẳng, ta lại càng thêm thuận buồm xuôi gió.



“Buông tay!” Ta quát mạnh một tiếng, kiếm đánh rớt đại đao trong tay hắn, khuỷu tay phải đánh một chưởng trên đỉnh đầu rồi thu tay vận khí tung một quyền lên ngực hắn.



Hắn cũng rất kiên cường, thật sự không ném đao xuống, bị ta đánh trúng rút lui mấy bước, tay che lồng ngực “oa oa” phun ra một ngụm máu tươi.



Hắn nội khí đã thương, hôm nay không còn chiến đấu được.



Ta thắng.



Mà sau này, hắn cũng tuyệt không khả năng thắng lại ta.