Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 21 : Chu bác

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Đêm nay, chúng ta ngủ trọ lại tại một khách sạn hoang vu.



Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, bóng đêm thâm trầm, tĩnh mịch.



Ta nhíu mày ngồi trước ánh nến, một cây kim và một sợi chỉ.



Tiểu Lam một bên vỗ trán: “Tiểu thư, không phải chứ! Cô thực sự muốn làm dây treo ngọc cho cô gia?”



Ta gật gật đầu.



Nàng lại nói: “Nhưng, cô hiện tại còn chưa vào cửa nhà họ Ôn đã nghe lời hắn như vậy, về sau há không phải sẽ bị cưỡi trên đầu?”



Ta buông thứ trong tay ra, nghĩ nghĩ rồi nói: “Tiểu Lam, trước kia ta thấy mẹ may y phục cho cha rất hài lòng vui vẻ thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ, có cái gì vui vẻ cơ chứ. Hôm nay ta mới biết, kỳ thực vui lắm.”



Tiểu Lam ngẩn ngơ, nói “Tiểu thư, thật là buồn nôn a……”



Ta khinh bỉ liếc nhìn nàng một cái: “Chờ em có người trong lòng sẽ rõ ràng.”



———————



Ngày thứ hai, ngày thứ ba….. giống nhau qua đi.Ngựa của chúng ta không dừng vó vội vàng hướng tới Giang Châu, hành trình mỗi ngày đều khẩn trương.



Ta cũng không thể cùng Tử Tô nói mấy câu.



Chỉ là năm sáu ngày sau, trên hông hắn có thêm một khối ngọc bội cùng của ta giống y như đúc, dây tua là màu xanh da trời kia nổi bật trên quần áo màu đen của hắn.



Thỉnh thoảng, hắn sẽ nhìn về phía ta, ánh mắt sáng quắc, hơi chứa ý cười.



Tử Tô a, Tử Tô.



Một hôm khi đang nghị sự, một vị sư huynh bỗng nhiên kinh ngạc nói: “Ồ, Tử Tô, ngọc bội của Thanh Hoằng sao lại trên người ngươi?”



Ta giả vờ nghiêm túc xem tin tức tình báo trong tay nhưng ngọc bội trên hông lại khiến ta rơi vào cảnh giấu đầu hở đuôi.



Ôn Tử Tô thản nhiên liếc mắt nhìn mọi người, tiếp tục nói tình báo.



Hoắc Dương nhìn ta, trưng ra bộ dạng “ta đã biết là như thế”. Đúng là tiểu tử thối.



Ta cố gắng thản nhiên, không để ý.



Lại một ngày khác, nghị sự hoàn tất, Tiểu Lam đưa hoa quả tới cho mọi người.



Đến trước mặt Tử Tô, Tiểu Lam bộ dạng như quên mất đang trong trường hợp nào, thản nhiên nói: “Cô gia, ăn trái cây.”



Cả phòng một mảnh yên tĩnh.



Tiểu Lam le lưỡi, ôm khay không chạy trốn.



Ta vùi đầu ăn trái cây.



Sắc mặt Ôn Tử Tô dường như đỏ lên rồi lại như cũ trấn định không có biểu tình cầm lấy trái cây bóc ăn.



Lâm Phóng cùng sư phụ liếc nhau, trên mặt mỉm cười.



Mấy vị sư huynh đi qua, vỗ vỗ bờ vai Tử Tô rồi quay sang cười cười với ta.



Tử Tô đứng giữa bọn họ, ánh mắt sáng quắc vẫn thoải mái nhìn về phía này.



Ta hận không đào được cái động chôn mình.



Nửa tháng nữa qua đi, chúng ta đến quận Dự Chương ở Giang Châu.



Chu gia ở Dự chương, là con cháu Tôn Ngô, rất quen thuộc với Lâm gia.
Ta nhớ mẹ đã từng nói qua, đây là mắt đào hoa, nếu của nữ tử sẽ là vô cùng quyến rũ, câu dẫn người. Nhưng mẹ không nói, nam tử sinh ra có mắt đào hoa này sẽ ra sao?



Tinh tế nhìn một chút, lại phát hiện ở đuôi đào hoa — khóe mắt của hắn, đã có chút nếp nhăn mờ nhạt, cùng tuổi hắn thật không hợp.



Lâm Phóng cũng từng nói qua, người này buông thả dục vọng.



Hắn biếng nhác tựa vào lên trên thảm thật dày lông dê mềm mại, mũ cột tóc đã sớm tháo xuống, tóc đen như thác rối tung tại đầu vai, thắt lưng gấm cũng sớm bị nữ tử lấy đi, áo choàng rộng tán bị kéo ra hơn phân nửa, lộ ra bộ ngực rắn chắc cùng hơn nửa bờ vai.



Mười mấy nữ tử ghé vào bên cạnh hắn, có người tựa lồng ngực, có người đấm lưng, có người đút bánh ngọt hoa quả, có người tựa trên chân, lại có người bắt lấy bàn chân hắn……



Đám nữ tử phần lớn quần áo cởi nửa, lộ ra bờ vai tuyết trắng, lồng ngực, thậm chí……



Ta thấy lòng nhảy thình thịch.



Đương nhiên chỗ ngồi chung quanh thân hắn, tổng cộng hơn mười người nữ tử, thật ra là rất chen chúc đi.



Chỉ thấy Tiểu Lam phí sức quỳ rạp trên mặt đất, nỗ lực bò tới hướng Chu Bác, vừa mới chạm đến bàn chân hắn, một cái kiều diễm nữ tử không để ý chân trượt, té ngã ngay trong lòng Chu Bác, Chu Bác ôm ấp đẫy đà –



Mặt Tiểu Lam, đó là nguyên nhân khiến nữ tử kia trượt.



Ta há to mồm nhìn Tiểu Lam kiên nghị ngửa mặt lên, tiếp tục bò về phía trước –



Một người nữ tử duỗi tay, hung hăng cấu véo trên eo nàng một cái, nàng bị đau, thân hình dừng lại, lại bị một nữ tử khác đá –



Tiểu Lam……



Kỳ thật chẳng riêng Tiểu Lam, xung quanh mấy nữ tử yếu kém, chỉ cần tới gần Chu Bác sẽ bị chúng nữ tử âm thầm đá cấu véo giẫm túm……



Chu Bác căn bản không chú ý đến trước mặt đám nữ nhân tranh giành cấu xé lẫn nhau, cũng có khả năng hắn lấy thế làm vui! Ta nhìn hắn nhởn nhơ tự đắc ngậm mút cắn chặt ngón tay nữ tử vừa mới đá Tiểu Lam–



Tính bao che khuyết điểm của người Chiến gia trong ta mãnh liệt bùng nổ.



Tuy nói hôm nay Lâm Phóng phái chúng ta tới là hoà đàm.



Nhưng hắn cũng nói qua, cho ta tuỳ cơ ứng biến.



Tuỳ cơ ứng biến a tuỳ cơ ứng biến.



Ta giương mắt nhìn nhìn cách bố trí bên trong phòng, cuối cùng ánh mắt ngắm ở bàn lớn ba tấc gỗ lim.



Chợt cảm thấy có ánh mắt lợi hại nhìn về phía ta. Ta lấy lại tinh thần, bắt gặp Chu Bác chẳng biết lúc nào đánh giá ta.



Ánh mắt của hắn, khiến tất cả người đều quay đầu nhìn ta.



Ta nhe răng cười cười, đi tới chỗ bàn tròn ấy.



Một chưởng bổ xuống.



Một tiếng nổ, bàn gỗ vỡ tan, vụn gỗ vẩy ra. Tất cả mỹ nhân ngốc ngốc nhìn ta.



Ách, chưởng pháp của cũng không quá mạnh, có điểm đau tay. Có điều là trên mặt không lộ ra mảy may.



“Đều lăn ra sau khoang thuyền cho ta.” Ta cười nói,“Ngươi, ngươi, lưu lại.”



Ta chỉ chỉ Chu Bác cùng Tiểu Lam.



Chúng nữ tử nhao nhao cúi đầu tản ra.



Chu Bác cười cười, đôi tay dù bận vẫn thong dong ôm ở sau ót, tựa trên giường nệm.



Tiểu Lam cọ cọ đứng lên: “Rất tốt tiểu thư, cô rốt cục cũng phát uy!”