Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 22 : Mị nô

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Tiểu Lam chạy đến phía sau ta.



Bên trong phòng không có ghế dựa, trừ tấm thảm lông mềm mại chính phòng và một cái giường lớn. Ta đành phải đi qua, ngồi xuống trên tấm thảm đối diện Chu Bác.



Đang muốn mở miệng tỏ rõ thân phận, lại nghe hắn lờ đờ uể oải nói: “Lau mặt sạch rồi nói chuyện.”



Ta ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn, mới phát hiện phấn thoa trên mặt mình lấm tấm rơi trên tấm thảm.



Toát mồ hôi.



Một bàn tay như ngọc duỗi tới đây mang theo một cái khăn lông ướt: “Lau đi.”



Ta tiếp nhận lấy đem mặt lau sạch một phen.



Ngẩng đầu đem khăn trả lại hắn, hắn ngẩn người.



Ta còn chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy một dòng lực đạo cực lớn, cánh tay hắn duỗi ra, không ngờ lại đem ta ôm vào lòng.



Tiểu Lam thét một tiếng chói tai. Toàn thân ta run lên.



Lại nghe thấy giọng nói biếng nhác vang lên trên đỉnh đầu: “Quả nhiên là tuyệt sắc. Không cần động, cứ như thế này nói chuyện.”



“Ngươi buông ra!” Ta giãy dụa, lại không dám dùng toàn lực, sợ đả thương đến hắn.



Hắn vẫn không nhúc nhích tí nào, đôi tay gắt gao vây lấy ta: “Nếu ngươi chịu an phận, ta còn có thể cùng ngươi nói chuyện của Lâm Phóng. Nếu không các ngươi như vậy liền cút đi.”



Ta bất động.



Tiểu Lam ai oán một tiếng: “Cô gia, Chiến gia có lỗi với người.”



Ta nói: “Ngươi không sợ ta giết ngươi?”



Hắn cúi đầu, đôi mắt đào hoa cười khiến cho hai con ngươi cũng lưu chuyển: “Mỹ nhân, tới tìm ta, không có một ai cam lòng giết ta.”



Ta lặng im.



“Bảo nàng đi ra.” Hắn bỗng nhiên ghé sát đến bên tai ta nói, hơi thở nóng nóng ngứa ngứa,“Bí mật của ta, không phải ai cũng có thể biết.”



Ta gật đầu, dù sao Tiểu Lam cũng không giúp đỡ được gì: “Tiểu Lam, em đi coi cửa.”



“Nàng kêu Tiểu Lam? Vậy còn ngươi? Lâm Phóng ở đâu có thể tìm tới một mỹ nhân như vậy giúp hắn?” Hắn cười nói.



Ta cắn răng nói: “Chu Bác, coi như ngươi muốn ôm ta nói chuyện, có thể hay không cho ta điều chỉnh tư thế một chút, như thế này nói chuyện rất phí sức!”



Ta nửa người trên ở trong lòng hắn, bị hắn ôm lấy, nửa người dưới vẫn ở trên mặt đất. Vừa mới lúc trước nhìn tư thế này của những nữ tử kia ta còn cho rằng rất thoải mái, hiện tại đổi thành chính mình, thân thể trở nên cứng ngắc khó chịu khỏi nói.



Hắn ngẩn người, lại cười.



“Tốt!” Hắn không để ý duỗi tay, đem ta nhắc lên, đặt ta ngồi ngay trước mặt hắn. Thân thể hắn cao lớn thon dài, cho dù ta ngồi trước mặt, một cánh tay hắn duỗi ra, vẫn ôm trọn ta trong lòng.



Khoảng cách…… Rất gần. Ta nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, con mắt như đào hoa, mi dài đi đến tóc mai. Tuy không xinh đẹp bằng Lâm Phóng, không tuấn tú như Ôn Hựu, nhưng so với bọn hắn lại càng thêm…… Phong lưu tùy ý?



“Ta là Chiến Thanh Hoằng.” Ta nói: “Lâm Phóng cho ta đến, hi vọng ngươi có thể cùng chúng ta nói chuyện. Chúng ta cũng không có ác ý, chỉ hi vọng cùng ngươi hợp tác.”



Hắn cười nhạo một tiếng, nói: “Ta đã sớm nói qua, ta không có ý gì với võ lâm, các ngươi vì sao phải cưỡng cầu?”


Hắn ngẩng đầu, sát khí trên mặt đã sớm biến mất, chỉ là hai tròng mắt vẫn thâm trầm như cũ.



Ta bỗng nhiên phát giác, chẳng biết lúc nào, giữa hai chân hắn hình như có cái gì thô sáp nóng nóng, dán sát trên bắp đùi ta.



Tuy nói ta lần đầu tiên lưu lạc giang hồ, nhưng Tiểu Lam cũng đã tặng ta vài tiểu thuyết xuân cung.



Ta lập tức rõ ràng đó là cái gì.



Ta thực muốn đào cái hố vùi mình.



Lại nghe phía trên đỉnh đầu người ấy nghiêm túc nói: “Còn có nơi này.”



Mặt hắn lại áp xuống dưới.



Lần này là cái cổ.



Ngưa ngứa, khí nóng thở ra, miệng lại nhẹ nhàng mút vào.



Hắn thở dài một hơi.



“Nơi này.” Hắn hôn trên của bờ vai ta.



Hắn ở trên bả vai hôn đi hôn lại, mơ hồ có chút đau.



Ta nhìn hắn ở trên thân ta, mang theo một chút bá đạo, một tia đắc ý cùng một chút đè nén không được yêu thích: “Ngươi là người của ta.”



Ta sớm đã quên chính mình họ tên là gì, lúc này chỉ là vô ý thức cãi lại: “Ngươi cũng là người của ta!”



Vẻ tươi cười trên mặt hắn dần dần phóng đại.



Ánh mắt thật sâu hướng về ngực ta nhìn lại.



Ta bây giờ mới phát hiện áo choàng mình bị kéo hơn phân nửa, lộ ra bờ vai, vải trắng thắt ngực cũng lộ ra.



“A!” Ta một tiếng kinh hô, lại bị hắn duỗi tay bịt miệng.



Hắn bỗng nhiên cúi xuống mặt, dính sát vào mặt ta, thì thào tại bên tai ta nói nhỏ: “Mị Nô, Mị Nô…… Ta thực muốn sớm cưới ngươi vào cửa.”



Hắn gọi ta “Mị Nô”.



“Ừ.” Ta thấp giọng đáp lại một tiếng.



“Mị Nô…… Chỉ cưới một mình ngươi. Chúng ta cùng nhau, làm một đôi đại hiệp giang hồ, đi uống loại rượu tốt nhất, nhìn phong cảnh đẹp nhất, lưu lạc chân trời góc bể.”



“Tốt, ngươi nếu cưới người khác, ta sẽ giết ngươi.”



Hắn cúi đầu cười, hít vào một hơi thật sâu.



Ôm ta ngồi dậy.



Ta hô hấp bị kiềm hãm.



Hắn chậm rãi buông tay, đem áo choàng kéo lên, thay ta buộc lại thắt lưng.



Hắn sờ sờ của đầu ta: “Mị Nô, ta sẽ không thua cha ngươi. Sau này, ta quyết định làm cho ngươi trải qua cuộc sống so với mẹ ngươi còn hạnh phúc hơn.”