Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 23 : Con tin

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Đêm dài, ánh trăng trong như nước chiếu vào mấy tảng đá màu xanh trên đường.



Trước mặt chúng ta là một tòa nhà tối đen.



Trước cửa có hai gia đinh cường tráng, thấy chúng ta đến, yên lặng mở cửa.



Trong trạch viện của Chu Phủ, hộ vệ tổng cộng ba mươi người, trong đó mười người mang võ nghệ thượng đẳng.



Lâm Phóng bố trí mai phục hơn ba mươi người trong khu vực phụ cận chỉ dẫn theo ta, Ôn Hựu, Hoắc Dương cùng hai hộ vệ võ nghệ cao cường, một đoàn sáu người, thản nhiên bước vào Chu phủ.



Cửa chính sâu tối sau lưng, chậm rãi đóng lại.



Chu phủ rất lớn, nhưng bốn phía tối lửa tắt đèn, chỉ thấy xa xa phía sau ba bốn cánh cửa, có ánh sáng chiếu rọi.



Chúng ta theo sau quản gia, đến chính sảnh đèn đuốc xanh vàng rực rỡ.



Chu Bác ôm hai mỹ nhân, ở trên giường uống rượu. Quản gia đi đến ghé vào tai hắn thì thầm, rồi nghiêm chỉnh đứng ra phía sau hắn.



Hắn ngẩng đầu thấy chúng ta đến, chậm rãi cười.



Hắn coi như còn khách khí cùng Lâm Phóng ân cần chào hỏi.



Chợt nhìn về phía ta: “Tiểu Thanh Hoằng, ngươi tới đây.”



Lời vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc.



Hắn lại cười nói: “Sớm nghe nói về ‘mặt ngọc sát thần’ Ôn Hựu cùng ‘công vân tiên tử’ Chiến Thanh Hoằng gắn bó như hình với bóng, đều là tuấn nam mỹ nữ, xem ra quả nhiên không giả.” Hắn đi tới, hướng về phía Hoắc Dương bên cạnh ta nói: “Ôn thiếu hiệp, ngưỡng mộ đã lâu.”



Hoắc Dương không lộ ra biểu tình gì, mọi người tiếp tục lặng im.



Lâm Phóng cười nói: “Tử Tô cùng Thanh Hoằng là hai trợ thủ nhất đắc lực nhất của ta.”



Chu Bác quay lại nhìn hướng Ôn Hựu: “Này vị là?”



Ôn Hựu chắp tay: “Tại hạ Tương Định.”



Tương Định là tên một trong hai mươi bốn hộ vệ của sư phụ.



“Chu công tử, ý tứ của Lâm mỗ tới đây lần này, chắc hẳn ngươi cũng đã rõ ràng. Công tử nắm trong tay hơn phân nửa thế lực võ lâm Giang Châu, nếu nguyện cùng chúng ta hợp tác, sau này đối với việc làm ăn của ngươi chỉ có lợi không có hại.”



“Ồ?” Chu Bác liếc nhìn Lâm Phóng, rồi quay trở lại vị trí chủ vị, tiếp tục ôm lấy hai mỹ nữ,“Lâm minh chủ mời cứ nói, có ưu đãi gì?”



Cùng chúng ta hợp tác, cũng coi như cho hắn đảm nhiệm phân chức minh chủ Giang Châu, có thể được triều đình ủng hộ. Còn có minh chủ Võ Lâm nâng đỡ phía sau, hắn sau này làm ăn cũng có nhiều chỗ tốt. Mà việc hắn phải làm là chỉ cần giúp chúng ta thu thập tin tức, vào lúc cần thiết rút ra vũ lực ủng hộ, đồng thời phù trợ chúng ta mở sản nghiệp ngay tại Giang Châu này.



Một công đôi việc, tài ăn nói của Lâm Phóng lại vô cùng tốt, lời nói êm tai dễ nghe, ta thấy ngay cả sắc mặt của quản gia phía sau Chu Bác cũng đã dao động.



Lâm Phóng bưng lên chén trà uống một ngụm, mọi người đều nhìn Chu Bác.



Hắn buông ra nữ tử trong ngực, một tay để ở trên đầu gối, một tay kia chống cằm, trong đôi mắt đào hoa tình ý dạt dào: “Tiểu Thanh Hoằng, ngươi không cùng minh chủ của mình nói chuyện sao?”



Ta oán hận liếc hắn một cái.
Hoắc Dương ở một bên nhìn trời.



Chu Bác ha ha cười nói: “Nếu bàn về dung mạo, Chu mỗ không bằng Văn Tuyền; nhưng bàn về phong lưu, Văn Tuyền không bằng ta.”



Ta dậm chân: “Nhưng hắn chỉ yêu một người là ta.”



Chu Bác cười to nói: “Hắn đã yêu ngươi, vì sao còn bỏ được ngươi đưa tới đây?”



Ta nói: “Một tháng mà thôi, cũng không phải bán cho ngươi.”



Chu Bác lại nói: “Nếu là miễn cưỡng, vì sao các ngươi không rời đi?”



Câu hỏi này có điểm kỳ lạ, dường như giống với việc đề nghị chúng ta cùng nhau chạy trốn.



Ta xúc động nói: “Lâm minh chủ nhờ vả, Thanh Hoằng sao có thể từ chối.”



Chu Bác không nói chuyện, ôm chầm tiểu thiếp bên cạnh, từng chút một hôn lên.



Ta quay đầu.



Xa xa, quản gia đang khiển trách một người trồng hoa: “Ngươi thằng nhãi này, tưới nước như thế, hoa cỏ quý báu này còn không bị ngươi tưới chết hết!”



——————-



Trời xanh, mây trắng bay qua.



Nhoáng lên một cái đã lại qua năm sáu ngày, ta không còn nhìn thấy quản gia kia. Hỏi gia đinh bọn họ nói hắn đến Kiến Khang làm việc.



Chu Bác vẫn như cũ mỗi ngày mời mọc chúng ta du ngoạn cùng, cả thành Dự châu, dường như đã bị chúng ta dạo chơi qua mấy lần.



Chỉ là lúc uống rượu, hắn có chút luyến tiếc “Trúc Diệp Thanh hai mươi năm” đãi chúng ta mấy ngày qua.



“Rượu này vốn là khó có được, sau này các ngươi đừng uống nữa.” Hắn đổi một hũ lớn khác: “Tới, nữ nhi hồng mười tám năm, cũng là rượu ngon.”



Ta cùng Hoắc Dương vốn là không thích uống rượu, trước đó vài ngày chỉ là phụ diễn hắn, bây giờ cũng chỉ là tùy tiện lướt qua miệng thôi.



Chúng ta ngồi trong xe ngựa rộng rãi tinh xảo, đi đến vùng ngoại ô Kiến Khang.



Non xanh nước biếc, gió phơ phất.



Hôm nay hiếm khi Chu Bác không dẫn theo thị thiếp, ở trên đỉnh núi cùng chúng ta nhìn hào quang mây trắng.



“Bên cạnh Chu mỗ đã rất nhiều năm, không có người thân cận.” Hắn cười nói.



Nụ cười có chút thê lương.



Nhớ đến mấy ngày gần đây tiến vào Chu phủ, hắn mặc sức phóng đãng chơi bời, ta hạ quyết tâm, thăm hỏi: “Chu Bác, ngươi rốt cuộc thương tâm vì cái gì?”



Ánh mắt hắn chợt lóe, cười ha hả.