Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 24 : Đánh đêm

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Hắn không trả lời, ngược lại nói: “Tiểu Thanh Hoằng, người ngươi nhìn trúng không phải Lâm Phóng mà là Tương Định, người vẫn đi bên cạnh Lâm Phóng đúng không?”



Ta ngẩn ngơ.



Hắn nhợt nhạt cười: “Đêm đó ngươi có biết ngươi nhìn hắn bao nhiêu lần. Tiểu Thanh Hoằng, ngươi thực sự làm tổn thương lòng ta a!”



Ta không biết nói cái gì cho tốt, bộ dáng của hắn lúc này, không giống lúc bình thường phóng đãng, không theo khuân phép, thật giống như một ca ca thân thiết.



“Tử Tô dường như không thích nói chuyện?” Chu Bác ngó nhìn Hoắc Dương vẫn đứng một bên.



Hoắc Dương nhìn hắn một cái, đáp: “Đúng vậy.”



Ta kéo kéo tay áo Hoắc Dương, nói: “Là hắn thẹn thùng.”



Hoắc Dương rất biết cách phối hợp mặt đỏ lên.



Chu Bác lớn cười không thôi.



“Đáng tiếc……” Chu Bác thở dài.



“Đáng tiếc cái gì?” Ta truy hỏi.



“Đáng tiếc các ngươi, không phải người của ta.” Chu Bác nói,“Tiểu thanh hoằng, hay là thay đổi chủ ý đi theo ta?”



Ta lắc đầu: “Ngươi nhìn không dễ nhìn như Tương Định.”



“Phải không?” Hắn nhìn mây trắng trên bầu trời: “Nhưng có người từng nói….. Ta là nam tử sinh ra dễ nhìn nhất.”



“Nàng là ai?”



Hắn cười: “Nàng đã chết.”



Ta nghẹn lời.



“Tiểu Thanh Hoằng, đáp ứng với ta một việc.” Chu Bác nói: “Các ngươi đi đi, nói cho Lâm Phóng, dẫn theo tất cả thế lực của hắn, rời khỏi Giang Châu này.”



Hắn ánh mắt sáng quắc nhìn về phía ta: “Như vậy, đối với mọi người đều tốt. Nếu không, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”



Ta cùng Hoắc Dương liếc nhau, nói: “Đã như vậy, ngày mai chúng ta liền cáo từ, đa tạ Chu công tử những ngày gần đây thịnh tình khoản đãi.”



——————



Ngồi ở trên xe ngựa từ từ mà đi.



Ta vén màn lên, xa xa trông thấy một bóng người đang dừng chân trước cửa.



“Chu công tử, quản gia của ngươi đã trở về.” Ta nói.



Chu Bác nhoài người ra bên ngoài cửa sổ, lại không cẩn thận đụng đổ vò rượu, rõ ràng đó là Trúc Diệp Thanh hai mươi năm!



Trên thân ba người chúng ta lập tức tràn đầy mùi rượu.



“Hư hỏng! Rượu này thật sự rất quý!” Chu Bác xấu xa cười nói,“Nếu quản gia hỏi, chỉ nói chúng ta đã uống hết ……”



Chúng ta gật gật đầu, lúc này hắn giống như một đứa trẻ, rất sợ quản gia quản thúc.
Chỉ là ngoài cửa tiếng chém giết đã ngừng, Chu Bác sống chết chưa rõ.



Đêm đó, chúng ta chẳng hề biết, cùng chúng ta giao thủ là mười sáu cao thủ của Triệu quốc mà lão Bùi triệu tập tới.



Bọn hắn không hề thua kém hai mươi bốn môn hạ của Hạ Hầu sư phụ.



Cho nên một nén nhang sau đó, bên cạnh chúng ta đã ngã xuống năm sáu người, nhưng ba người chúng ta cũng bị trọng thương.



Ta có bảo giáp hộ thân, chỉ là xui xẻo trúng một đao ở vai phải, máu tươi đầm đìa; chân trái cũng bị trúng ám khí, ồ ồ chảy máu.



Ôn Hựu cùng Hoắc Dương cũng là toàn thân bị thương. Hơn nữa Hoắc Dương còn sử dụng đao pháp chán sống của hắn, toàn thân mấy vết đao, sâu đủ thấy xương.



Nhưng thân hắn đầy máu tươi cư nhiên còn cầm đao mà đứng, bộ dạng thật khủng bố.



Chúng ta ba người dần dần bị bức đến một tạo thành một vòng tròn, lưng tựa lưng mà đứng, phòng bị tập kích khắp nơi.



Hai mươi bốn vệ cùng mười sáu cao thủ lợi hại bởi vì không những bọn hắn mỗi người một cái võ công đều rất cao mà còn bởi vì bọn hắn phối hợp vô cùng tinh diệu.



Vô luận ngươi phòng bị bất kỳ chỗ nào, vẫn có người thừa lúc ngươi sơ hở công kích vào.



Chúng ta tổn thương, không thể gọi là không nghiêm trọng. Đối phương ngã xuống một người, trên thân chúng ta tất có một hai người bị chém thêm mấy nhát đao.



Nếu cứ như vậy chúng ta chỉ có một con đường chết.



“Đừng vội, cứu binh lập tức liền đến.” Ôn Hựu nói khẽ.



“Phải…… Ta cũng không muốn cùng ngươi làm uyên ương bỏ mạng.” Ta cười nói, vừa phá hủy ám khí vung tới đây.



“Tìm chết!” Một bên Hoắc Dương không né tránh ám khí, bị đánh trúng lồng ngực. Hắn giận tím mặt, bỗng nhiên tách khỏi chúng ta, một cây đao múa đến sấm sét vang dội, chém giết liên tục.



Đối phương lập tức ngã xuống hai người, Hoắc Dương lui trở về.



Đối phương còn lại tám chín người, bỗng nhiên bị điên cuồng của hắn đe dọa không dám tiến lên.



Ta cùng Ôn Hựu đều ngẩn người.



Thực là đứa bé ngoan.



Hai bên bỗng nhiên rơi vào thế trận giằng co.



Chợt nghe một giọng nói ôn hòa từ xa xa truyền tới: “Chu Bác, thế nhưng vận dụng đến mười sáu hộ vệ của Uy Vũ đường đối phó với người võ lâm Giang Đông ta sao?”



Ta đột nhiên nhiệt huyết sôi trào — minh chủ đại nhân rốt cục cũng tới.



Hắc y nhân trước mặt chúng ta ngẩn ngơ. Ôn Hựu nhẹ nhàng cầm lấy tay của ta.



Ta quay đầu, chỉ thấy nhóm sư huynh đệ vận trang phục võ sĩ màu đen, sắc mặt ai ai cũng nặng nề, nghiêm túc như nước, vội vàng chạy tới.



Bọn hắn rõ ràng chỉ có hai mươi người, lại cho người ta cảm giác bọn hắn giống như nước sông đen thẫm cuồn cuộn kéo tới, mang theo ánh đao sắc bén, không tiếng động mà tới.



Phía sau bọn họ, Lâm Phóng một thân quần áo trắng, nhẹ nhàng bước ra.



“Mười sáu hộ vệ của Uy Vũ đường, từ hôm nay có thể xoá tên trong võ lâm được rồi.” Giọng nói của hắn vốn mát lạnh nhu hòa như nước trong đêm giết chóc này lại khiến cho người ta vô cùng kinh sợ.