Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 25 : Giang sơn

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


"Để các ngươi khổ cực rồi.” Lâm Phóng ôn nhu nói, “Tặc tử Chu Bác kia đâu?”



“Không! Văn Tuyền, không phải là Chu Bác!” Ta quýnh lên, “Lát nữa quay lại sẽ giải thích cho ngươi, Tử Tô chúng ta lập tức đi cứu Chu Bác. Đồ nhi, ngươi ở lại bảo hộ minh chủ!”



Ôn Hựu cùng ta liếc nhìn nhau, gật gật đầu, lao thẳng tới cửa sau.



Cửa sau không một bóng người, ngay cả lão Bùi cũng không thấy tung tích.



“Mật đạo!” Ta hét lớn một tiếng.



Ta vừa dứt lời, đã thấy phía sau, trong Chu phủ dâng lên ánh lửa, đẹp đẽ như hồng hoa mê hoặc, yên lặng nở trong đêm –



Đó chính là hướng gian phòng của Chu Bác.



Chúng ta lại dốc lực chạy đến.



Chu phủ sớm đã loạn thành một đoàn, hai mươi phòng tiểu thiếp chúng ta tặng cho Chu Bác nơi nơi là tiếng thét chói tai của nữ nhân.



Chúng ta rất nhanh đến nơi bốc lửa.



Hai gian nhà lớn dấy lên ngọn lửa hừng hực, mười phòng ốc xung quanh cũng đã có lửa lan lên.



Ngọn lửa bốc cao lên tận trời như một con yêu quái, nhe răng cười ngạo nghễ nhìn thế nhân.



Ôn Hựu bỗng nhiên nắm lấy tay ta: “Thanh Hoằng…… Động tác của ngươi cùng Hoắc Dương, hôm nay so với bình thường, đều chậm mấy phần.”



Ta trầm mặc trong khoảng khắc, rồi nói: “Ngươi nói Chu Bác còn sống không?”



Trong ngọn lửa, không ngừng có xà nhà rơi xuống, sương khói tràn ngập.



Ôn Hựu nhìn phía ta, gật gật đầu: “Cứu!”



Chúng ta nhìn nhau cười, bịt miệng bịt mũi rồi lao vào trong ngọn lửa.



Vọt tới cửa phòng Chu Bác, hơi thở ta đã bị kiềm hãm chỉ miễn cưỡng chịu đựng



Vốn là trúng độc, thêm lúc nãy giao chiến nhiều chỗ bị thương, ta đã có chút không thể kiên trì.



Trong phòng, giường lớn ngày thường khắc hoa sớm đã vén đến một bên, lộ ra một cửa động tối đen.



Chúng ta thả người nhảy xuống.



Sương khói dần dần tán đi, khí đè trong lồng ngực cũng lập tức giảm bớt.




Ta nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn.



Nhìn ngày xanh lam, bỗng nhiên cảm thấy uể oải.



Trong đầu bỗng nhiên nhớ đến lời nói của y quan sư huynh ngày khám và chữa thương cho ta cùng Hoắc Dương: “Độc này, chúng ta đã dùng nội lực thay các ngươi bức ra hơn phân nửa. Còn dư lại chút độc thật không thể trừ tận gốc. May mà các ngươi trúng độc không nặng, điều dưỡng mấy ngày, võ công liền có thể khôi phục như ban đầu. Chỉ là sau này, thế nào không được vui nhiều buồn nhiều, tức giận công tâm, liền có thể sinh mệnh ưu sầu.”



……



Không biết có ảnh hưởng đến việc ta sinh tiểu hài tử hay không?



Ta lo lắng nghĩ.



Ngẩng đầu cọ xát vào cằm ấm áp của Ôn Hựu.



Hắn không động.



Ta lại tiếp tục ăn chùa.



Hắn không kiên nhẫn nâng lên mặt của ta, nhẹ nhàng ở trên môi ta đặt xuống một nụ hôn.



“Tiểu thư, ăn cơm!” Một giọng nói thanh thúy vang lên, ta thoáng nhìn thấy gấu váy màu xanh của Tiểu Lam.



“Ai nha, tiểu thư, cô gia, ban ngày ban mặt nha!” Tiểu Lam giậm giậm chân, chạy xa.



Ta cùng Ôn Hựu đều ngẩn người, đứng dậy.



Hắn cầm tay ta đi đến trước khoang thuyền, lại thấy mọi người đang đứng ở mũi tàu. Nghe tiếng bước chân của chúng ta nhao nhao quay đầu.



Lâm Phóng, Tiểu Lam, các sư huynh, thậm chí ngay cả Hoắc Dương đều mỉm cười nhìn chúng ta.



Phía sau bọn họ, trời xanh núi biếc, mây trắng biển vàng, thái dương huy hoàng như một quả cầu lửa, chậm rãi thoát ra khỏi tầng mây trói buộc, hào quang vàng óng ánh bắn ra vạn trượng đến khắp mọi nơi, dường như không có gì thần kỳ hơn ánh sáng xuyên thấu ấy, nó như ngừng lại chăm chú quan sát Đại Tấn này. Giang sơn như họa.



Tác giả có chuyện muốn nói: Cuốn thứ nhất, đến đây là kết thúc.



Tập trung miêu tả chuyện cổ tích của nữ chủ tại giang hồ, cùng với tình cảm thanh xuân nảy mầm với Ôn Hựu.



Đệ hai cuốn sẽ là cuộc sống của nữ chủ tại quân doanh, như văn án đã nói, đệ hai cuốn gió tanh mưa máu, cảm tình vướng mắc tương đối nhiều so với cuốn đầu tiên, tình tiết cũng sẽ mở rộng, so với cuốn đầu tiên tốt hơn một chút. Cũng sẽ bắt đầu ngược……(Leo: Cái này chết người)



Cám ơn mọi người đã ủng hộ cuốn đầu tiên.



Ta sẽ nỗ lực.