Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 26 : Kiến khang

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Ngày xuân Kiến Khang, non xanh nước biếc mà không mất đi vẻ phồn hoa, nơi nơi đều là khung cảnh an nhàn.



Cho dù chỉ cách một con sông, mấy trăm dặm ngoài phương Bắc lúc nào cũng là chiến tranh hỗn loạn, vẫn không ảnh hưởng chút nào tới cuộc sống thảnh thơi của quan viên cùng dân chúng Kiến Khang.



Trở lại Kiến Khang khoảng mười ngày, ta và Tiểu Lam bởi vì được trở lại chốn náo nhiệt này mà tâm tình vui sướng nhảy nhót, mỗi ngày đều đi dạo trên phố khiến tiền lì xì năm mới mà chúng ta tích tụ được trở nên sạch sẽ bóng loáng.



Mấy hôm nay đành phải làm tổ trong Hạ Hầu phủ không ra ngoài.



Sư phụ trước đó đã sớm trở lại Kiến Khang, là do mật lệnh của hoàng đế, muốn người hiệp trợ huấn luyện quân đội Kiến Khang.



Ước chừng là do mấy ngày liền làm lụng vất vả, thần sắc người cũng không được tốt.



Khi cùng chúng ta nói về chuyện gặp gỡ Chu Bác ở Giang Châu, đều là một mảnh thổn thức không thôi.



Võ lâm Giang Đông gần như đã được định đoạt, chỉ còn lại một chút công việc rườm rà. Nhưng đều do đám người Lâm Phóng cùng Ôn Hựu xử lý, bọn họ bận rộn cũng không có thời gian nói chuyện với ta một câu.



Cha Ôn Hựu lại cùng chúng ta kẻ đến người đi, vừa mới rời khỏi Kiến Khang đi Giang Châu.



Ôn Hựu liền viết một phong thư sai người đưa đến.



Hôm nay là mùng hai tháng tư.



Đêm đã khuya, bầu trời đêm như vừa được tẩy rửa, đầy sao dầy đặc, nước sông róc rách chảy.



Ta ngồi ở trên giường, đem khăn gấm trong tay lăn qua lộn lại ngắm nghía không dưới trăm lần.



Đây là một chiếc khăn tay gấm trắng, chung quanh thêu một vòng hoa lá cây cỏ màu lam, còn dùng kim tuyến viền theo.



“Thật là thượng đẳng!” Ta nhịn không được thở dài.



Tiểu Lam ở một bên bĩu môi, căm giận nói: “Thôi đi! Tiểu thư, cô chẳng qua chỉ là thêu một chút hoa văn đơn giản trên chiếc khăn có sẵn. Cũng không biết cô gia có thể vừa mắt hay không! Chao ôi!”



“Hắn nhất định sẽ thích.” Ta chắc chắn nói.



Hắn đã từng nói, chỉ cần là thứ ta tự tay làm, hắn đều thích.



Ngoài phòng truyền tới bước chân tiếng, gã sai vặt của Hạ Hầu phủ tới báo, Tiểu Lam đi ra mở cửa.



Nàng vui mừng nhảy lên: “Tiểu thư, cô gia tới! Cô mau đi ra tiền sảnh!”



Ta đem khăn gấm cẩn thận gấp lại nhét vào trong lòng, không kiềm chế được thi triển khinh công, bay vút đi.



Hôm nay mùng hai tháng tư, là sinh nhật hai mươi tuổi của Ôn Hựu.



Ta vọt tới đình viện ở giữa sảnh chính.



Cây xanh che phủ, cả đình viện mang vẻ thanh lãnh.




“Ta không phải ngươi, đâu có lợi hại như vậy.” Ta lẩm bẩm nói.



Hắn khe khẽ mỉm cười, phẩy tay áo rời đi.



Có điều là tâm tình của ta thực tại hoàn toàn tốt.



Sợ cái gì, có Ôn Hựu, có Lâm Phóng, có sư phụ……



Đúng, sư phụ, không biết hắn có biết chuyện Cao tiểu thư bị bức hôn!



Trong ngực ta lại ủ dột, hướng về phía gian phòng của sư phụ đi đến.



—————-



Bên trong phòng sư phụ, ánh nến sáng ngời.



Mơ hồ thấy rõ sư phụ đang ngồi thẳng trên giường, nhắm mắt ngồi thiền.



Sư phụ, võ công của người đã thiên hạ đệ nhất! Hơn nửa đêm còn luyện công cái gì?



Ta cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào trong, ngồi xuống ghế.



Hắn mở to mắt.



Không chờ hắn mở miệng, ta đã nói: “Sư phụ, người đối với Cao tiểu thư không có nửa điểm tình ý sao?”



Hắn hơi hơi ngẩn ra.



Rất lâu không nói chuyện.



Cuối cùng, sư phụ chậm rãi nói: “Vi sư cùng nàng không có chuyện gì. Đừng vội nói bậy bạ, làm hỏng danh tiết cô nương nhà người ta.”



“Nhưng……”



“Đêm rồi, đi ngủ đi.” Sư phụ uể oải nói.



Ta đi ra khỏi phòng, nhìn ánh nến nến ảm đạm cuối cùng khép kín cửa phòng.



Sư phụ, thì ra thực không có quan hệ gì sao? Chỉ là Cao Sính Nhu tiểu thư một bên tình nguyện?



Nếu là như thế, cũng tốt.



Nhưng ta lại có chút buồn, sư phụ cũng đã ba mươi mấy tuổi, không dễ dàng gặp được nữ tử chủ động đối với người, rồi lại phải gả làm vợ người khác.



Chẳng lẽ người muốn cô độc suốt đời? Đó là điều ta không thể tưởng tượng .