Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 27 : Thụ lệnh

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Hai ba ngày sau khi Lâm Phóng hồi kinh, sự kiện trọng yếu nhất cũng đã hoàn thành.



Thái tử sau một hồi quanh co lòng vòng đã trở thành ông chủ ngồi sau màn của hơn hai mươi tiêu cục ở Giang Châu, hàng năm sau này hàng vạn ngân lượng sẽ trực tiếp tiến vào vốn riêng của Hoàng Thượng.



Lâm Phóng chấp nhận buông ra món hời đó nhưng lại đạt được sự ủng hộ lớn nhất của hoàng thất.



Hoàng thất, cũng cần chúng ta.



Thế là sáng sớm hôm nay, lại có thái giám trên tay nâng một phiến lụa mỏng tới Hạ Hầu phủ tuyên chỉ.



Thánh chỉ ca ngợi Lâm Phóng và chúng ta có công tiêu diệt Uy Vũ đường của Triệu quốc, phá lệ phong Lâm Phóng làm Minh Uy tướng quân, Hạ Hầu sư phụ làm Định Viễn tướng quân, cũng là phó tướng đóng quân tại Kiến Khang, hiệp trợ luyện binh. Ta được phong làm du kích tướng quân. Mà Ôn Hựu, lại chỉ được ban cho chức Tán Kỵ Thường Thị. Mọi người còn lại đều có phong thưởng.



Nói là vì tiêu diệt Uy Vũ đường nên phong chức, kỳ thật là vì Lâm Phóng cống hiến tiêu cục đi!



Ta quỳ trên mặt đất, xem thái dám kia vẻ mặt trắng bạch mà nghiêm túc, duỗi tay chọc chọc Ôn Hựu bên cạnh: “Hoàng đế như thế nào chỉ phong cho ngươi làm thường hầu, xem ra ngươi cũng không được hắn thích cho lắm. Đến ta còn được phong làm tướng quân!”



Ta còn chưa dứt lời, thái dám kia đã không để ý đến mọi người, lập tức đi đến trước mặt Ôn Hựu: “Ôn thường hầu, mau mau theo tiểu nô vào cung điện, Hoàng Thượng muốn nghe ngươi nói chuyện trong giang hồ!”



Ôn Hựu ghé vào bên tai ta nói nhanh: “Buổi tối muộn chút ta sẽ tới tìm ngươi.”



Liền lập tức đứng lên cùng thái giám kia chào hỏi, chỉ nghe thấy thái giám lại nói: “Mong sau này thường hầu ở trước mặt hoàng thượng, quan tâm tiểu nô nhiều hơn một chút……”



Ôn Hựu quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn ta.



Lưu luyến không rời nhìn theo bóng dáng hắn đi xa, ta lúc này mới quay sang hỏi Lâm Phóng: “Minh Uy tướng quân, hoàng đế phong chúng ta quân chức làm gì? Sẽ không phải muốn phái chúng ta đi đánh giặc chứ?”



Lâm Phóng cao thâm khó lường liếc nhìn ta: “Chiến tương quân muốn đi đánh giặc sao?”



Ta vội vàng gật đầu, nhân sĩ võ lâm, ai không hi vọng một kiếm ánh sang rọi Cửu Châu? Khôi phục giang sơn Đại Tấn ta!



Lâm Phóng nói: “Hiện tại ta còn chưa rõ ràng lắm. Có tin tức, sẽ thông báo cho mọi người.”



Không ngờ cái “muộn chút” của Ôn Hựu lại thực sự muộn.



Từ sáng sớm đến đêm khuya, vẫn chưa thấy bóng dáng của hắn.



Ta đối với minh quang áo giáp mà Hoàng Thượng ban tặng cũng mất đi hứng thú, ném sang một bên, hắn vẫn không có trở về.



Học trò cưng Hoắc Dương đem “công vân kiếm pháp” của Chiến gia ta thay đổi một chút, biến thành “phá vân đao pháp”.



Ngày thường hắn đánh không lại, mà hôm nay lại thắng ta ba trận.



Hắn khinh bỉ nhìn khi ta lần nữa nhìn chòng chọc vào cửa viện, mắng: “Oán phụ!”



Rồi bỏ đi tiếp tục luyện đao.



Ta xấu hổ vạn phần, dứt khoát không luyện kiếm nữa, gọi Tiểu Lam, đến hồ trong Hạ Hầu phủ câu cá.



Sư phụ chính là tốt ở điểm này, một ngày thông thường đi qua hồ cá bốn năm lần, trông thấy các loại cá bảo bối nhà mình nhảy tưng tưng trên lưỡi câu của ta, nhưng ngay cả mi cũng chưa nhăn lại lần nào.




Ta nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn, tuy không nói chuyện nhưng lại cảm thấy dịu dàng mỹ mãn.



Cứ như thế qua đi đến mười ngày.



Hoàng đế lại hạ chỉ, để cho Hạ Hầu sư phụ giữ vững Thạch Đầu thành, còn Lâm Phóng, ta và đại bộ phận thế lực hành quân đến Kinh Châu luyện binh.



“Bên ngoài nói là luyện binh, nhưng lại phải ngấm ngầm động thủ với kẻ địch”. Lâm Phóng nói: “Cũng không quá khó khăn vì bên kia đóng quân không phải là chủ lực.”



Ba ngày sau đã phải lên đường.



Nhận được tin tức này, ta vừa vui lại vừa buồn.



Vui mừng là có thể tòng quân, lập hạ chiến công; buồn là vì Ôn Hựu bị giữ lại ở kinh thành, bảo hộ bên người Hoàng Thượng.



Nghe nói nhiệm vụ lần này, nhanh thì ba tháng, chậm thì nửa năm.



Vẫn tốt vẫn tốt! Luôn miệng nói, chỉ là tạm thời xa nhau thôi.



Chỉ là không thể tiến hành hôn sự được, dù sao cũng phải đi đánh giặc.



Ta rất có khí phách hướng về Ôn Hựu nói: “Ta phải đi nhập ngũ, lúc này tất nhiên là không thể gả cho ngươi. Ngộ nhỡ bản tướng quân da ngựa bọc thây……”



Hai con ngươi của hắn vốn đang nhu hòa đột nhiên lạnh xuống, quát: “Vớ vẩn!”



Ta lè lưỡi, không dám giả bộ khí chí anh hùng nữa.



“Ngươi yên tâm!” Ta tựa vào trên vai hắn.



Thân dưới bè trúc mơ hồ có khí lạnh chậm rãi thẩm thấu, ta rúc vào trong lòng hắn.



Thân thể của hắn cứng ngắc trong khoảng khắc, chợt duỗi tay, đem ta ôm vào trong ngực.



Kỳ thật từ sau khi trở lại Kiến Khang, hắn nói muốn bảo hộ danh tiết của ta, rất ít khi có cử chỉ thân mật cùng ta.



Chỉ là ba ngày sau mỗi người sẽ ở một phương, ta nhịn không được muốn chọc cho hắn phải phá lệ.



“Bản tướng quân nhất định khải hoàn mà về!” Ta chôn trong lồng ngực hắn nói.



“Ừ.” Hắn đáp.



“Chỉ cần không làm gì, ta sẽ viết thư cho ngươi.” Ta nói: “Ngươi cũng phải viết cho ta.”



“Ừ.”



Ta ngẩng đầu, không biết là ánh trăng, hay sóng nước, ta lại thấy trong mắt hắn như có nước lấp lánh.



Nhất thời trong lòng vô cùng đau lòng.