Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 50 : Mộ dung khải

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Tháng chín, ở Kinh Châu khí trời đã trở lạnh. Nhưng mà trời xanh vẫn kéo dài ngàn dặm, quan nội vẫn còn khí hậu của mùa thu thì quan ngoại* đã là đồng tuyết bao la.



*Quan nội, quan ngoại: ở đây chính là miền Tây và Đông của vùng Sơn Hải Quan, Trung Quốc.



Ta khép lại áo choàng gấm, đem mũ lông thỏ đội lên đầu. Hoắc Dương ở một bên thình lình nói: “Bây giờ đã mặc nhiều như thế. Tháng chạp thì sẽ ra sao?”



Ta hít hít lỗ mũi, vỗ vỗ túi hành lý trên lưng ngựa: “Còn có một thứ nữa.” Còn có áo choàng cực phẩm lông chồn màu đỏ tươi, mẹ ta năm đó rất yêu thích, vô cùng bắt mắt, cho nên ta không biết xấu hổ mà mang theo.



Chợt nghe thấy một trận ho khan nhè nhẹ. Ta nghiêng đầu: “Bị cảm phong hàn sao?”



Lâm Phóng lắc đầu: “Chỉ là cổ họng có chút khô, không sao cả.” Ta đem túi nước trên hông cởi xuống đưa cho hắn. Hắn ngây ra một lúc, duỗi tay tiếp lấy. Ngửa đầu uống một ngụm, rồi lại cúi đầu liếc mắt nhìn ta.



Ta có chút đắc ý, trước khi xuất phát tới Liêu Đông, mẹ dặn đi dặn lại ta phải bảo hộ, chăm sóc Lâm Phóng thật tốt. Bây giờ ngay cả túi nước ta cũng dùng nội lực làm ấm, có thể coi là chăm sóc chu đáo đi?



Tiểu Lam thúc ngựa tới đây: “Tiểu thư, ta cũng muốn!”



Ta từ tay Lâm Phóng tiếp lấy túi nước, treo lại bên hông. Tiểu Lam nghiến răng nghiến lợi, đem túi nước trên tay ném cho Hoắc Dương. Hoắc Dương im lặng không nói tiếp lấy, nâng lên miệng uống, Tiểu Lam gấp đến độ kêu to. Hoắc Dương lúc này mới đắc ý, thực sự bắt đầu giúp Tiểu Lam làm ấm nước.



“Thân thể ta so với trước kia đã khỏe mạnh hơn rất nhiều, ngươi không cần như thế.” Hoắc Dương và Tiểu Lam vui đùa ầm ĩ không để ý, Lâm Phóng hướng về phía ta nói. Ta thở dài: “Thôi đi. Ngươi bây giờ đã trở thành thần tượng của mẹ ta, nếu như ngươi có bệnh hay đau ốm gì, nàng nhất định sẽ trách cứ ta.”



Lâm Phóng dường như nhịn không được cười, bỗng nhiên duỗi tay, đôi tay lạnh buốt xoa xoa mũi ta.



Hắn hôm nay mặc một cái áo lông chồn màu đỏ đậm, đầu đội mũ nhung xanh nhạt, một vòng cổ áo bằng lông thỏ trắng như tuyết vây quanh cổ, làm nổi bật lên tư nhan anh tuấn.



Bốn người chúng ta từ khi rời Côn Ninh đến nay đã hơn hai tháng. Chạy tới vùng trung bộ của Yến Liêu — là Sở Châu. Tính thời gian, năm ngày trước đáng lẽ phải có người đợi tiếp ứng chúng ta – nhưng đến hôm nay vẫn chưa thấy tới. Ta cảm thấy có chút nóng lòng, nhưng trong bốn người, chỉ có ta gấp gáp: Hoắc Dương căn bản không quan tâm ai tới tiếp ứng; Tiểu Lam thì bị một đường phong cảnh mới mẻ của vùng lạnh giá này hấp dẫn không hề ý thức đến nguy cơ. Chỉ có Lâm Phóng, hắn vẫn bộ dạng gặp biến không kinh trước sau như một, an ủi ta:



“Vốn đã đoán trước được lần này giúp đỡ Mộ Dung Hoàng tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy. Nếu người của chúng ta có khả năng đến đây đúng thời hạn, ta lại hoài nghi có trá.”



Sau giờ ngọ hôm nay chúng ta đặt chân đến một thôn nhỏ, rốt cục cũng đợi được hộ vệ đến tiếp ứng.



Chúng ta bốn người ngồi vây quanh bên bếp lò của nhà dân, bất ngờ hộ vệ đó đẩy cửa tiến vào, khúm núm: “Minh chủ đại nhân, hộ pháp đại nhân, thuộc hạ đến muộn.”



Thấy Lâm Phóng không nói chuyện, ta cười nói: “Đi đường hẳn rất lạnh? Tới đây sưởi ấm đi.”



Hộ vệ kia đang cúi thấp đầu phá lệ ngẩng lên liếc nhìn ta, lại gục đầu xuống, ngừng một chút nói: “Minh chủ, Mộ Dung Hoàng bị giam lỏng. Người của chúng ta cũng chưa bại lộ, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đợi minh chủ chỉ hướng.”



Lâm Phóng gật gật đầu: “Các ngươi làm rất đúng. Mộ Dung Hoàng vì sao bị giam lỏng……” Bỗng nhiên giọng nói dừng lại, hướng về hộ vệ kia: “Tới đây sưởi ấm đi.”



Không biết có phải ảo giác của ta hay không, thân thể hộ vệ này dường như cứng ngắc, một lúc mới chậm rãi tiến đến bên cạnh đống lửa. Ngẩng đầu lần nữa, không ngờ hán tử này mắt hổ lại rưng rưng cảm động đến rơi nước mắt: “Tạ minh chủ!”
Lâm Phóng mỉm cười hướng về Mộ Dung Hoàng nói: “Ngày xưa Vương gia đối với ta có ơn cứu mạng, càng huống chi chuyện này quan hệ đến minh ước lâu dài của Yến Tấn, Lâm Phóng không thể chối từ!” Nói xong, không đợi Mộ Dung Hoàng tiếp lời, hắn tự nhiên nhìn hướng ta. Cởi xuống áo choàng, chỉ còn y phục bên trong, duỗi tay đem áo choàng khoác lên trên thân ta:



“Khoác vào.” Hắn đạm đạm nói.



Trong lòng ta ấm áp, chút bất an trong lòng tan thành mây khói. Trang phục của Đông Liêu này thế nhưng rất lớn, đủ để che khuất hơn phân nửa thân thể của ta. Ta vò vò cổ áo, đem chính mình che kín không kẽ hở.



Hoắc Dương lúc này cũng cởi xuống áo choàng, choàng lên trên người Tiểu Lam. Ta cùng Tiểu Lam đều trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt hắn lại thản nhiên.



Mộ Dung Hoàng vẫn nhìn chúng ta, lúc này mới nói chuyện: “Hai vị cô nương khổ cực. Lâm minh chủ, ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ sai người tìm mấy bộ quần áo nữ tử Đại Tấn tới đây.”



Lâm Phóng gật gật đầu, nhìn phía ta: “Các ngươi đi nghỉ trước đi.” Một bên Mộ Dung Hoàng nói: “Sương phòng đã chuẩn bị tốt.” Ta gật đầu. Lúc này mới cùng Tiểu Lam rời khói phòng.



Oán hận nửa ngày, ta cùng Tiểu Lam hung tợn cởi xuống bộ quần áo này, thay đổi trang phục ngày thường, hay cảm thấy uể oải.



“Em có chú ý đến Mộ Dung Khải hay không?” Ta cẩn thận dè dặt hỏi. Tiểu Lam không rõ nguyên do nhìn ta nói: “Hắn thế nào?”



“…… Không có gì.” Ta cúi đầu, sao có thể không biết ngượng nói ra khỏi miệng — tiểu nam hài ấy!



“Hừ! Tiểu thư, cô có thấy hai con mắt Hoắc Dương, vẫn nhìn chòng chọc …… nhìn chòng chọc ……” Tiểu Lam thở phì phì nói: “Ta ngày mai nhất định phải giáo huấn hắn thật tốt!”



Ta nhất thời lòng cũng đầy căm phẫn: “Đúng! Tên súc sinh này, không nhìn ra hắn lại to gan như vậy! Chỉ có minh chủ mới là chính nhân quân tử!”



Tiểu Lam gắng sức gật đầu.



Ta cúi đầu, thấy áo khoác hôm nay hắn mặc, đang lẳng lặng nằm trên giường. Bỗng nhiên trong lòng khẽ động, trong đầu lại hiện lên một màn trong sảnh vừa rồi.



Ta thấy hắn cùng Hoắc Dương cải trang đi vào phòng trong. Ta thấy hắn đạm đạm nhìn phía chúng ta cùng Mộ Dung Hoàng. Ta thấy hắn đột nhiên nhíu mi lại. Ta thấy ánh mắt của hắn khoảnh khắc có chút giật mình. Ta thấy hắn vội vã quay đầu đi chỗ khác.



Ta cũng thấy, trên gương mặt trắng nõn chậm rãi có chút hồng.



Tác giả có chuyện muốn nói: Kéo dài rất lâu không đổi mới rồi, có nguyên nhân khách quan có nguyên nhân chủ quan. Công tác bận rộn đến đầu óc choáng váng, đồng thời cũng phát giác được văn chính mình viết loạn thất bát tao cái gì cũng sai, thật là muốn để hố. Nhưng cuối cùng vẫn là cảm thấy có cái gì đó không bỏ xuống được.



Ta trước kia viết một bộ tiểu thuyết cũng không đến 9 vạn chữ, lần này đã viết đến 18 vạn, dự tính toàn văn phải trên dưới 30 – 35 vạn mới kết thúc. Với ta mà nói đúng là khiêu chiến, cảm thấy thật khó…… Kỳ thật viết đến đây, đã xuất hiện một vấn đề lớn. Ta vốn thiết kế Ôn Hựu đoạn sau này thật nhiều, ảnh hưởng lớn hơn nữa, bao quát cái văn này, là bởi vì trong đầu trước chỉ có nhân vật Ôn Hựu. Nhưng viết đến cuối cuốn thứ hai, cảm giác Ôn Hựu bị ta viết thành nhân vật như có như không, xây dựng nhân vật cũng không đủ tươi sáng, có thể coi như một nét bút hỏng. Hơn nữa thiết kế tình tiết ở cuốn thứ hai cũng không bằng cuốn đầu tiên, thế là càng thêm cam chịu……



Tóm lại một tháng này không có đổi mới, là ta không đúng. Thẹn với sự quan tâm của mọi người, sau này sẽ nỗ lực tăng tốc đổi mới.



Cám ơn mọi người!