Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 51 : Hoàng Vương gia

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Qua mấy ngày, lệnh cấm ở Tam vương phủ biến mất, Hoàng Vương gia có thể tự do đi lại. Chỉ là nghe Mộ Dung Khải nói, Tam vương phủ không thể ung dung tự tại như ngày xưa. Bây giờ Đại vương gia quyền thế khuynh ngày, quan viên cũng không dám thân cận với Hoàng Vương đang rơi vào tình cảnh đầu sóng ngọn gió nữa.



Hoàng Vương là hán tử cao lớn, nhìn không quá mức khác biệt, ban ngày nói nói cười cười. Khi trong triều phái người tới thăm một lần, Hoàng Vương gia bày ra một bộ dạng sợ hãi tạ ơn. Cuối cùng, quan viên kia lại đưa mắt tinh tế đem ta cùng Tiểu Lam đánh giá một phen, chúng ta không thể không bày ra bộ dạng thẹn thùng, đứng ở phía sau Hoàng Vương gia.



Ngày thứ hai, tin đồn Hoàng Vương gia mê muội nữ sắc đến mất cả ý chí đã truyền đi khắp nơi từ trong triều đến bên ngoài dân chúng. Cùng ngày, Hoàng Vương gia lại từ trên phố mang một mỹ nữ tuyệt sắc trở về trong phủ. Hôm đó, ta ở trong Vương phủ đợi chờ. Cho đến tận trưa, bọn họ rốt cục cũng về đến phủ.



Không chỉ riêng ta kích động, Tiểu Lam cũng rất chờ mong, đồng thời không quên hỏi một câu: “Tiểu thư, nàng đến, có phải chúng ta có thể rút lui hay không?” Ta nói một câu khiến nàng bị đả kích nặng nề: “Đúng nha! Dung mạo của nàng tuy rằng thua kém tiểu thư của em, nhưng nàng tới, khẳng định em sẽ bị Hoàng Vương vứt bỏ!” Tiểu Lam nhất thời có chút rối rắm lên.



Chúng ta đứng ở trong chính sảnh, xa xa đã nghe thấy tiếng cười trong sáng. Hai ta nghi ngờ vạn phần, lại chỉ thấy Hoàng Vương gia ngẩng đầu sải bước đi tới, tay phải nâng một nữ tử, phía sau là hai tên thân tín. Nữ tử ấy áo ngắn thắt lưng, quần dài thướt tha tinh tế, trên eo là đai ngọc nạm vàng, tư thế oai hùng bừng bừng nhưng cũng xinh đẹp không gì sánh được.



Chỉ nghe Hoàng Vương gia cúi đầu nói với nữ tử ấy: “Nam Tấn quả thật có vật như ngươi nói? Có cơ hội bản vương nhất định muốn đi xem một chút.”



Nữ tử xinh đẹp cười nói: “Yên Chi xin đợi vương gia đại giá!”



Hoàng Vương gia lại cười ha ha một trận. Ta rốt cuộc nhịn không được, bước dài xông tới, nắm chặt bờ vai nữ tử kia: “Yên Chi!”



Trầm Yên Chi quàng tay ôm ta, nàng cũng kích động giống ta: “Thanh Hoằng!”



Sau khi từ biệt tại thành Miện Châu, đã gần một năm. Ngày đó nàng trọng thương hấp hối, Lâm Phóng triệu tập danh y trong thiên hạ đến chữa trị cho nàng, từ Võ Xương đưa về phía nam. Nghe nói cuối cùng một danh y phía nam đã cứu nàng một mạng, mất non nửa năm mới dưỡng thương khỏi. Không ngờ lần này Lâm Phóng cư nhiên triệu nàng tới đây.



Yên Chi vỗ vỗ bờ vai của ta, rồi buông ra. Nhanh chóng đi đến trước mặt Lâm Phóng đang ngồi ở trong sảnh uống trà: “Minh chủ! Yên Chi đến chậm.”



Lâm Phóng đặt chén trà xuống: “Không muộn. Chính lúc này cần ngươi trợ giúp một tay.”



“Minh chủ cứ việc phân phó, Yên Chi dù muôn lần chết cũng không chối từ.” Yên Chi khúm núm. Ta hơi có chút giật mình, Trầm Yên Chi năm đó cũng chỉ là lắc lư theo gió gia nhập môn hạ của Lâm Phóng, bây giờ thế nào lại có biểu hiện trung tâm như thế?



Hoắc Dương ôm đao đứng ở phía sau Lâm Phóng, như cũ không có biểu tình. Hoàng Vương đi đến chủ vị ngồi xuống, cười vang nói: “Dưới trướng Lâm minh chủ, quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp. Bản vương thật là hâm mộ không ngớt!” Nói xong còn nhìn Yên Chi một cái.



Từ sau khi chúng ta tới, Hoàng Vương tuy rằng cười đùa như thường, nhưng lại chưa khi nào thoải mái cười lớn giống hôm nay.



Chúng ta theo thứ tự ngồi xuống. Hoàng Vương thu lại nụ cười, hướng về Lâm Phóng nói: “Lâm minh chủ, vương thượng hôm nay hạ chỉ, ba ngày sau muốn đi Đa Cát Sơn vây săn.”




“Bùm” đến lượt Mộ Dung Khải quỳ xuống: “Chẳng lẽ Mộ Dung Khải ta lại là hạng người ham sống sợ chết?”



Hoàng Vương gia tức giận vô cùng, “ba” một tiếng đem chén trà quăng xuống đất, Mộ Dung Huân ngồi ở một bên muốn khuyên, nhưng cũng không dám. Mộ Dung Khải lại vẫn ngang ngạnh như cũ.



Trầm Yên Chi ở một bên bỗng nhiên nói: “Tiểu vương gia! Ngươi tội gì làm khó xử Hoàng Vương! Hoàng Vương gia bây giờ cùng Đại vương gia quyết đấu. Ngươi nếu cũng lẫn vào đó, chính là công khai cùng Đại vương gia đối địch, sẽ không có đường lui nữa!”



Mộ Dung Khải không lên tiếng cũng không ngẩng đầu, tựa hồ lời nói của Trầm Yên Chi hoàn toàn không có tác dụng. Hoàng Vương gia lại là “hừ” một tiếng nói: “Ngươi còn không nghe khuyên bảo?”



Lâm Phóng liếc nhìn ta, có lẽ cái trường hợp này nữ nhân mở miệng khuyên can mới tốt? Ta vội nói: “Tiểu vương gia, ta cảm thấy đúng như thế. Chúng ta hiện tại vừa mới bắt đầu phản kích, võ công của ngươi không cao, kỳ thật trợ giúp cũng không lớn, ngược lại sẽ bại lộ ngươi là người của chúng ta. Tục ngữ nói ‘từng bước thận trọng’, chúng ta cũng muốn giấu nghề. Vạn nhất chúng ta thất bại, ngươi chính là lực lượng bí mật của chúng ta, ngầm cứu chúng ta. Ngươi hiện tại việc gì phải gấp gáp xen vào?”



Ta vừa nói xong, tất cả người đều quay đầu nhìn hướng ta, Mộ Dung Hoàng môi khẽ động, cuối cùng lại không lên tiếng. Sắc mặt Lâm Phóng ta nhìn hiểu, đó là ý cười bất đắc dĩ. Lúc này, Mộ Dung Khải lại bỗng nhiên đứng lên, lui đến một bên, không kiên trì ương ngạnh nữa.



Không khí căng thẳng cuối cùng lỏng ra một chút.



Hoàng Vương sau giờ ngọ cùng Huân vương tiến cung thăm Vương Hậu, chúng ta phân công nhau chuẩn bị cho buổi săn bắn ba ngày sau.



“Ta làm lực lượng bí mật của các ngươi.” Trước khi rời đi, Mộ Dung Khải ở phía sau nhỏ giọng nói. Ta vừa quay đầu, lại nhìn thấy thiếu niên cao lớn này hai mắt sáng rực. Bỗng nhiên ngẩn ngơ, dường như ta thấy chính mình năm đó.



Năm đó được phong làm minh chủ hộ pháp, lại cái gì cũng không hiểu. Cả ngày lăn lộn cùng Lâm Phóng, Ôn Hựu và sư phụ, đảm nhiệm mấy chuyện đánh đánh giết giết cáo mượn oai hùm, bản thân lại vô cùng thích thú.



“Tốt!” Ta cười với hắn: “Có điều ngươi nhất định phải luyện võ thật tốt!” Cái này là ta nghiêm túc. Năm đó cho dù ta có ngu ngốc thì tốt xấu gì võ nghệ cũng đủ để xưng phách một phương. Còn tiểu tử này……



“Võ nghệ của ta đã tiến bộ rất nhiều!” Hắn nhíu mày, cúi đầu nhìn ta: “Ngươi không biết! Hơn nữa công phu trên ngựa……”



“Tốt, tốt, ta không biết!” Ta mắt ngó Lâm Phóng cùng Hoắc Dương đã rời khỏi đại sảnh, Trầm Yên Chi và Tiểu Lam tay thuận tay cười nói vui vẻ quay đầu chờ ta, ta vội khoát tay với hắn: “Ta cáo từ trước, lực lượng bí mật!”



Ta chạy như bay về phía Trầm Yên Chi cùng Tiểu Lam.



“Thanh Hoằng, một năm không gặp, ngươi chân chính biến thành một nữ nhân.” Trầm Yên Chi nhìn ta, ánh mắt dịu dàng mà thổn thức.