Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 6 : Ôn kiệu

Ngày đăng: 01:03 19/04/20


Ngày thứ hai, hộ vệ của Lâm Phóng lại tới .



“Tiểu Lam, nhận lấy thiệp đi.” Ta hướng nàng nói.



“Tiểu thư, lần này hắn đến không phải đưa thiệp.” Tiểu Lam đem tên hộ vệ kia kéo đến trước mặt ta.



“Chiến tiểu thư, công tử nhà ta mấy ngày gần đây đang bận chuẩn bị cho đại hội võ lâm, nên bảo tiểu nhân tới thông báo một tiếng, sau võ lâm đại hội mới tiếp kiến tiểu thư được.”Tên hộ vệ vẻ mặt đơn thuần chất phác nói.



Lâm Phóng thân thể gầy yếu, còn chuẩn bị được gì cho đại hội võ lâm? Khẳng định lại bị Cố gia đem ra làm chiêu bài dùng.



Ta gật gật đầu: “Đã biết .”



“Công tử sai tiểu nhân đưa tới một ít quà tặng, mời tiểu thư nhận lấy.”



Ta mở ra bao đồ, là một ít quần áo.



Một bộ quần áo màu lam, bộ còn lại màu trắng, cổ tay thêu hoa lá xanh đỏ, dải lụa mềm mại tinh tế. Cả hai đều do loại vải thượng đẳng dệt thành. Còn có mảnh lụa màu đen để thắt lưng.



Váy kia bên dưới cực kỳ rộng rãi, cũng không giống quần lụa mỏng bình thường nhiều tầng tầng lớp lớp, rất thích hợp cho người luyện võ mặc.



Nhịn không được ta liền mặc thử một chút. Vai, thắt lưng, chân… lại cực kỳ vừa vặn, không thừa một phần, không thiếu một phân.



Tiểu Lam một trận kinh hô: “Lâm công tử ánh mắt thật tốt, kích thước không sai tí nào. Tiểu thư, cô hãy tha thứ cho hắn đi!”



Nói thừa, đương nhiên không sai tí nào, hắn ngày đó đã sờ soạng qua rồi còn gì!



Xuất thân sơn dã như ta, chưa hề có được mặc qua quần áo đã đẹp đẽ lại thực dụng như vậy.



Ta nói: “Được rồi, nể mặt ngươi, ta liền tha thứ cho hắn lần này.”



___________________________________



Tên hộ vệ kia đi không được lâu thì lại có người đến đưa thiệp, trên thiệp là nét chữ mạnh mẽ phóng khoáng: “Ôn Kiệu.”



Thái tử con vợ lẽ, Kiến Khang danh sĩ — Ôn Kiệu.



Cũng là cha Ôn Hựu.



Ta khép tấm thiệp lại: “Tiểu Lam muốn gặp Ôn công tử không?”



Tiểu Lam ánh mắt sáng hẳn lên, rất nhanh ném xuống bộ quần áo đang cầm trên tay, gật đầu như băm tỏi: “Muốn! Muốn! Muốn!”



“Nhưng ta sẽ không dẫn em đi!”



Tiểu Lam lại giả bộ đáng thương liên tục hứa hẹn :“Về sau mọi chuyện đều nghe theo tiểu thư, sau này tiểu thư có sai em đi trộm bảo bối của lão gia cũng tuyệt đối không chối từ.”



Ta hài lòng gật đầu, vui vẻ dẫn nàng đi đến Ôn phủ.



Bộ đồ mới mặc vào luyến tiếc không nỡ cởi ra, nên ta dứt khoát trực tiếp mặc vậy đi. Một đường có không ít người ánh mắt kinh ngạc nhìn ta, Tiểu Lam không quên mua một cái đấu lạp cho ta đội, đến Ôn phủ mới tháo xuống.



Khi đến Ôn phủ, Ôn đại nhân cùng ba đứa con của hắn đang ăn cơm.




Đúng là Hạ Hầu Dĩnh thúc thúc!



“Cố ý mời không bằng ngẫu nhiên gặp, lên thuyền đi!”



———-



Qua ba tuần rượu.



Cùng ngồi với Hạ Hầu thúc thúc là hai người đệ tử đã ngã xuống, ta hơi ngà ngà say, Ôn Hựu so với ta cũng không khá hơn bao nhiêu, đem luôn mặt nạ của ta túm lấy, một người mang hai cái hắn cũng không chê nóng.



Chỉ có công lực sâu không lường được Hạ Hầu Thúc thúc, càng uống hai mắt càng thanh tỉnh.



Kỳ thật, từ khoảnh khắc đầu tiên bước lên thuyền hoa, ta đã cảm thấy kỳ lạ.



Lúc này thừa dịp chếch choáng say, nhịn không được ta liền nói: “Hạ Hầu thúc, không nghĩ đến người cũng sẽ tới sông Tần Hoài.”



Hạ Hầu thúc là hiệp khách chân chính. Hiệp khách như vậy, trong ấn tượng của ta phải là bố y giản thực, thanh tâm quả dục.( quần áo giản dị, ăn uống đơn giản, tâm hồn trong sáng, hạn chế ham muốn).



Không giống Hạ Hầu thúc hiện tại, bỏ đi trang phục võ sĩ, một thân trường bào màu trắng, tay nắm tách trà, dáng vẻ biếng nhác mà thanh thản, còn có mấy phần khí chất của phú quý vương hầu.



Hạ Hầu thúc khe khẽ mỉm cười: “Ta thuở nhỏ, từng cùng mẫu thân ngươi nhiều lần đi qua nơi đây.” Trong mắt, dường như xẹt qua một chút buồn bã.



Không nghĩ đến mị lực của mẹ, trải qua mười sáu năm triền miên không dứt …… Không hổ là mẹ ta.



Có chút không đành lòng nhìn hắn cô độc — không nói điều không vui nữa.



“Hạ Hầu thúc thúc, ngươi vì sao không đi tranh đoạt vị trí Võ Lâm minh chủ?” Ôn Hựu khó khăn lắm mới nói chen vào được.



Hạ Hầu thúc uống một cốc, cất cao giọng nói: “Các ngươi nói, làm Võ Lâm minh chủ, cần nhất là gì?”



“Võ nghệ.” Ta cướp câu trả lời. Ôn Hựu lại cẩn thận trầm mặc.



“Tử Tô, ngươi cũng cho rằng như thế?” Hạ Hầu mỉm cười nhìn hắn.



“Lòng dạ son sắt.” Ôn Hựu nói: “Còn cần mưu lược.” Khi hắn nói những lời này bộ dạng rất giống cha hắn, có chút chính trực, lại có chút kiêu ngạo.



Hạ Hầu thúc hai mắt sáng ngời, khen ngợi nhìn hắn: “Lời này thật giống lòng ta.” Hắn nghiêm mặt, lại nói: “Triều đình hiện nay, an phận tại Giang Đông, thế nhân đều nói, vương trên ngựa nắm thiên hạ. Bên ngoài Đại Tấn, bắc có Triệu quốc, như hổ rình mồi, tây có Thành quốc, chờ cơ hội mà động.”



Hắn bỗng nhiên đứng lên, xúc động: “Thiên hạ rộng lớn như thế, bây giờ võ lâm, không còn giống trước đây. Triều đình hỗn loạn như thế, người nắm giữ chức võ lâm minh chủ, cần có nhiệt huyết dốc hết sức giúp đỡ Tấn Thất! Võ lâm như rắn mất đầu, Võ Lâm minh chủ, phải là người có tài trí mưu lược, mới có thể nhất thống thiên hạ cùng võ lâm chí sĩ!”



Hắn xoay người, hướng về chúng ta: “Ta tự biết, bản thân mưu lược tài trí không đủ, hơn nữa ta cũng đã già. Hai ngươi tuổi còn trẻ, võ công trên giang hồ cũng thuộc hạng nhất hạng nhì, đều võ học kỳ tài. Chỉ mong các ngươi tận trung báo quốc, xây dựng nên công lao sự nghiệp!”



Ôn Hựu đối với Hạ Hầu Dĩnh càng thập phần kính nể.



Ta lòng nhiệt huyết sôi trào lại nở gan nở ruột xen vào tâm tình, run giọng thăm hỏi: “Cái ấy…… Thúc thúc, ngươi thực cảm thấy ta là một võ học kỳ tài?”



Hạ Hầu thúc cư nhiên bị nghẹn rượu, vội nâng chung trà lên uống từng ngụm lớn.



Ôn Hựu bỗng nhiên lại gần bên tai ta nói: “Lỗ tai của ngươi thật biết chọn lời nói để nghe.” Ta nghiêng đầu, liền thấy đôi mắt hắn dưới năm tầng màu của mặt nạ yêu quái, là một đôi con ngươi đen nhánh lóe sáng.