Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 7 : Rơi xuống nước

Ngày đăng: 01:03 19/04/20


Ôn Hựu bỗng nhiên lại gần bên tai ta nói: “Lỗ tai của ngươi thật biết chọn lời nói để nghe.” Ta nghiêng đầu, liền thấy đôi mắt hắn dưới năm tầng màu của mặt nạ yêu quái, là một đôi con ngươi đen nhánh lóe sáng.



Gần…… Quá gần ……Bỗng…



“Sư phụ!” Một tiếng kêu dồn dập truyền đến, sau đó là một đệ tử của Hạ Hầu Dĩnh đẩy cửa nhỏ của thuyền hoa ra, xông vào.



Ta cùng Ôn Hựu không hẹn mà cùng di chuyển thân thể ra xa, kéo dài khoảng cách giữa hai người.



“Chuyện gì?” Hạ Hầu thúc thúc nhíu mày.



Đệ tử kia sắc mặt có chút cổ quái quỳ xuống: “Sư phụ…… Cao tiểu thư lại tới .”



Cao tiểu thư?



Ngoài cửa , mặt nước sâu tối mơ hồ có thể thấy được một con thuyền nhỏ dần dần tới gần.



Hạ Hầu thúc vội đứng lên “Loảng xoảng.” Tay áo khẽ động khiến chiếc cốc trên bàn rơi xuống, sắc mặt lại có chút kinh hoảng thất thố.



Kinh hoảng thất thố?



Thiên hạ đệ nhất võ công, đại hiệp của toàn võ lâm – Hạ Hầu Dĩnh lại kinh hoảng thất thố?



Rốt cuộc là vị Cao tiểu thư nào? Lai lịch hẳn là rất lớn đi?!



Nhưng hắn trong nháy mắt đã khôi phục lại bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm nghị hướng về chúng ta nói: “Ta chợt nhớ đến mình còn có việc gấp, các ngươi cứ tự nhiên, hẹn võ lâm đại hội gặp lại! Cáo từ!”



Hạ Hầu Dĩnh khinh công tuyệt đỉnh, chớp mắt đã đạp nước đi xa.



“Ôn Tử Tô, Cao tiểu thư là người nào lại có thể đem Hạ Hầu thúc thúc dọa như thế? Ngươi có biết không?” Ta hướng Ôn Hựu hỏi.



Ôn Tử Tô cười một cách cao thâm khó lường: “Nếu như ta đoán không sai……”



“Hạ Hầu đại ca!” Một nữ tử mặt trái xoan, thanh tú thoát tục đứng trước mặt chúng ta, đến khi nhìn rõ bên trong phòng chỉ còn lại hai người mà không phải là Hạ Hầu đại ca của nàng thì thần sắc không che dấu được thất vọng: “Lại chạy!”



Cư nhiên là nữ tử — ở Tiên Quan được cứu ra, con gái của Cao Thị Lang.



Nhìn nàng chẳng qua so với ta lớn hơn một, hai tuổi, như thế nào lại cùng Hạ Hầu thúc thúc?



“Cao tiểu thư? Sư thúc ta nghe nói ngươi tới, liền đạp nước nhanh chóng đi rồi.” Ta cười hì hì nói: “Có chuyện gì vậy? Hắn nợ tiền ngươi?”



“Hắn là sư thúc ngươi?” Cao tiểu thư đỏ mặt hướng ta nói, nhưng lại tiếp tục cắn răng dậm chân nói: “Chiến cô nương, ta thích sư thúc ngươi. Nhưng hắn không chịu cưới ta!”



—————–



Cao tiểu thư rời khỏi.



Ta thật không ngờ đến, một người xuất thân danh môn, tính tình dịu dàng như nước – Cao tiểu thư, lại thích đại anh hùng bần hàn, sư thúc của ta.




Một bàn tay mạnh mẽ bắt được eo ta, đem ta kéo lên khỏi mặt nước; tay kia, đem cơ thể ta cuốn lấy, ôm vào trong ngực.



Ta lúc này mới đem nước ở trong miệng ho ra.



Phun thẳng vào mặt hắn.



Ôn Tử Tô…… Mang vẻ mặt thâm trầm, nhìn ta.



Chung quanh hình như đang có rất nhiều người kêu la, ta nghe không rõ lắm.



Chỉ thấy dưới ánh trăng cả người hắn bị nước sông làm cho ẩm ướt sắc mặt cũng biết hóa, đặc biệt trong suốt, lại mang vài phần nhu hòa.



Đôi mắt ấy, sáng hơn cả sao ở Kinh Châu.



Kề sát vào bộ ngực ướt át của hắn, mũi ta bỗng nhiên ngửi được thoang thoảng một mùi thơm.



Hắn tựa vào mép thuyền, nói: “Nhận thua đi?”



“Ôn Tử Tô, ngươi một nam nhân như thế nào lại thoa hương phấn!” Hắn hỏi một đằng ta trả lời một nẻo.



Hắn sửng sốt, cắn răng nói: “Ta không có!”



Ta lại không tự chủ nhìn đến miệng của hắn.



Miệng của hắn, dưới ánh trăng, đỏ tươi xinh đẹp, giống miệng yêu tinh.



Ta lầm bầm nói: “Trên miệng còn thoa cả son phấn!”



Hắn trầm mặc không lên tiếng, bỗng nhiên giơ ra một bàn tay, xoa xoa môi của ta: “Ngươi mới thoa?”



“Ta không có……” Ta chưa kịp phản bác thì bỗng nhiên cảm thấy sau lưng trống không, nháy mắt lại sắp chìm xuống.



Trong lòng cả kinh, không tốt! Lại muốn sặc nước ……



Đúng lúc toàn thân ta căng thẳng, hắn lại duỗi tay đem ta kéo lên, hơi có chút đắc ý nhìn ta: “Nói bậy nữa, đừng nghĩ đến chuyện lên bờ. Ta cùng ngươi ở dưới sông chơi cả đêm.”



——————



Lên bờ .



Tiểu Lam đứng đầu tiên trong đám người, mặt đầy kích động tiến lên đón.



“Nhanh lên giúp chủ nhân ngươi thay quần áo, tránh cho ngày sau tại võ lâm đại hội thua trận, lại nói là cảm lạnh!” Ôn Tử Tô hướng về phía Tiểu Lam bỏ lại một câu nói, thoáng cái đã không thấy tung tích.



Nhìn đám người mặt đầy hưng phấn hiếu kỳ dần dần vây quanh, ta than thở, túm lấy Tiểu Lam, học lại Ôn Tử Tô, chạy lấy người!