Mộ Dung Thế Gia Chi Hoa Sự

Chương 10 :

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Từ lúc phá vỡ cấm kỵ, A Thát đã tận dụng hết thảy mọi cơ hội có thể cùng ta thân thiết. Nhưng mà ngại vì trên đường đi điều kiện sinh hoạt không được tốt, bên cạnh còn có các caca, mỗi lần hắn chỉ có thể hôn lướt qua môi ta, mỗi lần như thế đều bị các ca ca cười nhạo rất nhiều. Phỏng chừng trên người hắn chắc là bị ta nhéo đến chỗ xanh chỗ tím.



Nhưng mà hắn không để tâm, trước sau như một, mỗi khi lên ngựa, chỉ cần né được tầm mắt của các ca ca, hắn liền hôn ta. Sau đó lưu luyến mãi mới chịu buông, vẻ mặt giống như chịu đựng rất nhiều thống khổ, nói: “Liễu Liễu, lần đầu tiên của chúng ta nhất định phải thật đẹp.”



Ta cảm thấy việc thảo luận chuyện này rất xấu hổ cho nên bất giác đỏ mặt, đưa tay cấu hắn.



Hắn lại mê say ôm ta, “Liễu Liễu, nàng thật đẹp!” Sau đó lại tiếp tục không dứt ra được.



Không lâu sau chúng ta tới đô thành Ngõa Thứ, so với kinh đô của Minh triều thì nơi này kém xa. Trừ việc tường thành khá cao ra thì còn lại những cái khác như kiến trúc phòng ốc, nhà cửa và cả hoàng cung đều rất đơn sơ, quả thực giống như một địa phương nhỏ ở nông thôn.



Có thể là vì bão cát quá lớn nên mọi người ở nơi này ai cũng mặt đầy phong sương, một thân bụi đất. Bọn họ bất luận là nam hay nữ, vóc dáng đều cao lớn, đa số những người trưởng thành điều có khuôn mặt điển hình của người Mông Cổ, gò má cao, quai hàm lớn, mắt nhỏ.



Ta với các ca ca lẫn trong những người đó nhưng lại có làn da mềm mại trắng trẻo, dáng người nhỏ nhắn thướt tha nên rất là bắt mắt.



Dọc đường đi không ít các cô nương liếc mắt đưa tình với các caca, khanh khách cười.



A Thát cũng giống như người trong tộc của hắn, có bộ dạng oai phong cao lớn giống như Thành Cát Tư Hãn – tổ tiên của hắn, lúc trước đã từng đánh tới nơi ở của những người mặt trắng. Mắt lớn lại có sắc lam, sâu và trong ; mũi cao cho nên cũng có rất nhiều cô nương liếc mắt với hắn, nhưng hắn chỉ duy nhất nhìn mỗi mình ta.



Cũng có không ít nam nhân nhìn ta, A Thát uy vũ đem ta ôm chặt vào lồng ngực, thị uy tỏ rõ ta là người của hắn. Sau đó bắt ta đeo mạng che mặt.



Mấy năm nay, Mộ Dung gia của ta may mắn có được Cửu biểu ca là một người đầu óc nhanh nhẹn, yêu thích việc kinh doanh. Hắn đã vươn tay tới tận thảo nguyên này, đến mức ngay cả tại đô thành Ngõa Thứ cũng có sản nghiệp của hắn.



Chúng ta nhanh chóng tìm được hành quán của Cửu biểu ca. Tuy Cửu biểu ca chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên đến đây ở, nhưng hắn lại ham hố nên đã mở hẳn một cái hành quán được bố trí rất xa xỉ. Cửu biểu ca đã được báo trước chúng ta sẽ tới nên đã sớm an bài tất cả rất chu đáo.



Dọc đường đi ngựa vất vả, cho nên chúng ta chỉ cùng nhau hàn huyên dăm ba câu chuyện cũ, ăn chút gì đó rồi tắm rửa nghỉ ngơi sớm.



Ta tắm rửa xong, miễn cưỡng ngồi lên chiếc giường nhỏ êm ái, A Thát đã ở nơi khác tắm rửa trước, vừa thấy ta, hắn liền lấy khăn lau tóc ướt cho ta.








Lần đầu tiên của chúng ta, bắt đầu quả thật rất là đẹp, nhưng mà một tháng sau mới có kết thúc.



Sự thật chứng minh, ta là thuốc tốt cho nên A Thát đã nếm được vị đắng của thuốc. Ta đã cắn một vết răng rất sâu trên vai hắn, hắn không muốn thấy ta đau đớn rơi nước mắt, cho nên sự tình bị bỏ lở nửa chừng. Sau đó, hắn cẩn thận dỗ ta ngủ, chính mình lại đi luyện công nguyên một đêm để giải tỏa.



Cứ như thế hơn nửa tháng qua, vết răng trên vai A Thát cũng đã lên da non. Các ca ca sau khi tỉ thí với hắn đều sợ hãi than: “Gần đây công lực của A Thát tiến bộ không ít nha! Đã ăn kỳ hoa dị quả gì sao?”



A Thát liếc mắt nhìn ta một cái, có điều khổ tâm khó nói.



Ta cũng có chút áy náy nhưng mà không còn cách nào, ta thật sự sợ đau. Trừ cái bước cuối cùng kia ra, những cái khác đều nhượng bộ cho hắn muốn làm gì thì làm rồi.



Cũng may mọi việc khác điều tiến triển rất thuận lợi, chúng ta nghe được tin mẫu thân của hắn và tất cả mọi người đều khỏe mạnh, lại còn nghe nói mỗi tháng vào ngày mười lăm, bà đều đến một tòa miếu Lạt Ma để thắp hương.



Tâm tình của A Thát:



A Thát: Sao lại không cho ta « làm việc » chứ, khơi mào dục tính rồi bắt kiềm lại, ngươi có biết thống khổ biết bao nhiêu không?



Tác giả: Thật không? Vậy sau này cái gì cũng không làm thì tốt rồi.



A Thát cười nịnh: Đừng, tính ta hay nói bừa. Được ăn một chút vẫn tốt hơn là không ăn gì, ngài thân là mẹ, có thể giảm bớt thời gian thi hành án của ta được không?



Tác giả: n, thái độ này mới được chứ, để ta suy nghĩ suy nghĩ.



A Thát: Van xin ngài, mẹ à!