Mộ Dung Thế Gia Chi Hoa Sự

Chương 2 :

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Năm ta tám tuổi, các ca ca bên ngoại tổ phụ muốn đi Mạc Bắc du lịch, sẵn dịp đi ngang qua Bắc Kinh.



Nhà ngoại ta là danh gia vọng tộc trong chốn võ lâm – Mộ Dung thế gia. Tất cả các thiên hạ đệ nhất cao thủ võ lâm tiền nhiệm đều là tiểu thư của Mộ Dung gia.



Lúc bằng tuổi ta bây giờ thì cả nhà chỉ có mình mẹ ta là nữ nhi, nàng nhỏ tuổi nhất, ta có tới tận chín ông cậu. Đến thời ta bây giờ, chỉ có biểu tỷ nhà Tam cữu gia (cữu: cậu) với ta là hai nữ nhi, nam nhi có đến hai mươi mấy người. Bởi vậy nhà ngoại vẫn như hổ rình mồi, luôn muốn cướp ta đem về nuôi.



Hai bên nội ngoại đã cùng nhau kí một hiệp thương, mỗi nhà giữ ta một nửa thời gian. Đến lượt nhà nào thì dùng họ nhà nấy, khi ở nhà ngoại, ta tên là Mộ Dung Trình.



Trước kia, hàng năm ta đến nhà ngoại ở Nam Kinh sống mấy tháng rồi quay về Bắc Kinh, nhưng vì đường xá xa xôi, bọn họ rất đau lòng nên cũng không bắt buộc ta hàng năm phải đi nữa, chỉ bảo nếu ở thì ở hẳn một mạch vài năm rồi về.



Mấy ca ca của ta cũng muốn theo đi Mạc Bắc, ta thấy bọn hắn có chuyện tốt liền muốn vứt bỏ ta lại, hừ, ta còn lâu mới chịu, thế là ta một khóc, hai làm loạn, ba đòi thắt cổ, nhất quyết không để bọn họ bỏ ta ở lại mà đi. Mọi người tính toán một hồi, nhiều người như vậy muốn bảo vệ ta cũng không khó, vả lại phải có ta đi cùng để gây chuyện thì cả đoạn đường đi mới thú vị, cho nên liền đồng ý. Đương nhiên là không thể nói nói thật cho Hoàng đế ca ca biết, chỉ có thể nói ta đến nhà ngoại tổ phụ ở mấy tháng.



Hoàng đế ca ca cũng biết hiệp định của hai bên nội ngoại ta, tuy rằng luyến tiếc nhưng cũng không ngăn cản, cho nên ta rất là thuận lợi chuồn đến đây. Hoàng đế ca ca từng muốn phái mấy cẩm y vệ đến bảo vệ ta nhưng phụ thân nói như vậy dễ khiến cho bọn nhân sĩ chú ý, ngược lại sẽ rước thêm họa. Mộ Dung gia mỗi người đều có võ nghệ siêu quần, bảo vệ ta tuyệt đối không thành vấn đề, Hoàng đế ca ca lúc này mới từ bỏ ý định.



Tại Mạc Bắc, các ca ca đeo râu quai nón, cho nên ta cũng dịch dung, giả dạng là một tiểu nam hài (đứa bé trai). Chúng ta giả làm người buôn ngựa, nói tiếng Thát tử nửa sống nửa chín chạy chơi khắp nơi trên thảo nguyên.



Sau khi nguyên triều bị huỷ diệt, dân Thát tử phân tán thành nhiều bộ lạc, trong đó có ba thế lực lớn là Thát Đát, Ngõa Thứ và Vu Lương Cáp. Bọn họ cũng hay gây chiến với nhau để tranh giành lãnh thổ. Bởi vậy trên đường đi chúng ta gặp rất nhiều trận đánh với quy mô lớn nhỏ khác nhau.



Ta nhớ lại Hoàng gia gia cũng đã mất khi đi chinh phạt Mạc Bắc nên ta rất có thành kiến với người Thát tử. Các ca ca cũng nói bọn Thát tử này rất đáng hận, bọn chúng hay đến biên giới để đánh người Hán, đánh xong thì bỏ chạy.



Chúng ta ỷ có võ công cao cường (chủ yếu là các ca ca) nên thường hay nhảy vào can thiệp. Chỉ cần là Thát tử, gặp ai thì đánh người nấy. Khi thì đốt lương thảo, khi thì hạ thuốc xổ binh lính Thát tử, có một lần đã tàn nhẫn bỏ thuốc làm cho toàn bộ chiến mã của bọn họ rụng hết lông, một đám ngựa trơn bóng nhẵn thín chạy hàng đàn nhìn như một đoàn thịt di động, thật sự rất tức cười, cũng hả dạ được phần nào.



Chúng ta tự xưng là đội du kích của thảo nguyên, tuy rằng chưa từng giết địch nhưng cũng đã gây cho bọn Thát tử không ít phiền toái, làm cho bọn họ đau đầu mãi không thôi. Nhưng mà chúng ta chưa bao giờ gây phiền hà cho dân chăn nuôi, phụ thân nói, dân chúng là vô tội.



Du ngoạn nửa năm mới rời Mạc Bắc nên bây giờ chúng ta có thể nói giọng Thát tử một cách rất lưu loát. Có một lần đi đường gặp một bầy sói, ta nhặt được một con sói con, đặt tên là A Sỏa. Nuôi cũng được nửa năm, hiện tại nó chỉ nghe lời ta nói.



Trên đường trở về, chúng ta gặp một bộ lạc Thát Đát nào đó đang bán đấu giá nô lệ. Những nô lệ đó đều là nữ nhân hoặc trẻ con bị bắt khi chiến tranh xảy ra.



Trong buổi đấu giá nô lệ, ta phát hiện một thiếu niên Thát tử. Nhớ lần trước khi gặp hắn, hắn vẫn là tiểu Vương tử của bộ lạc Ngõa Thứ, hùng dũng oai vệ nói năng cẩu thả, còn dám nói tương lai muốn đánh đến Bắc Kinh, giết hoàng đế Minh triều, đoạt giang sơn triều Nguyên. Lúc ấy chúng ta tức giận liền cho chiến mã của bọn hắn rụng hết lông, sau đó ngựa bọ họ không thể cưới được cho nên thua trận. Chúng ta chỉ đứng ở xa xa xem náo nhiệt rồi tiếp tục lên đường.




Tam ca bất đắc dĩ hỏi ta: ” Liễu liễu, có phải là do ngươi động tay động chân không?”



Ta ở trong lều đáp: ” Chính là ta, ta biết ca ca vốn hảo tâm, nhất định sẽ cho hắn thuốc nên đã bỏ thêm phấn ngứa trên thuốc mỡ, ta đã chờ cảnh này được nửa ngày rồi. “



” Ngươi a! Ngứa quá”



Xem chừng tam ca cũng đã cho hắn thuốc giải, hắn cũng không kêu la nữa.



Trên đường trở về, có mấy lần hắn muốn chạy trốn đều bị A Sỏa bức trở về. A Sỏa hiện tại đã xem hắn là một khúc xương di động, đem hắn làm lương thực dự trữ cho nên trông chừng hắn rất cẩn thận.



Mỗi lần bắt trở về, ta lại thử một loại thuốc mới trên người hắn, nào là Băng hàn tận xương, khí thế ngất trời, bán thân bất toại, mồm mắt méo mó…. tất cả đều thử trên người hắn. Ai bảo hắn dám chặt đầu Hoàng đế ca ca, ta thích xem cảnh hắn khổ sở. Các ca ca tuy rằng rất cảm thông với hắn, nhưng lại càng không đành lòng làm cho ta mất hứng nên chỉ có thể chờ sau khi ta thử thuốc xong mới tận lực cứu chữa cho hắn.



Hắn sau vài lần bị ta tra tấn chết đi sống lại thì đã rút ra được kết luận, ta thoạt nhìn thì là người yếu nhất nhưng mà lại là người không dễ chọc nhất. Về sau hắn cũng từ bỏ ý nghĩ chạy trốn ra khỏi đầu, chỉ dám đứng ở xa xa dùng ánh mắt tràn đầy thù hận mà nhìn ta. Ta liền bức hắn học tiếng Hán, nếu học không tốt ta liền đá hai chân của hắn, cắn hắn vài cái. Nhờ đó mà hiện tại hắn đã ngoan ngoãn chịu học, tuy có giận nhưng cũng không dám nói gì.



Một tháng sau, chúng ta tới biên giới, các ca ca bỏ râu, thay trang phục người Hán. Khuôn mặt của tên tiểu nô lệ đó cộng thêm tóc uốn khúc khúc của hắn, vừa nhìn đã thấy là người dị tộc. Các ca ca trưng cầu ý kiến của ta, hỏi ta có muốn mang hắn qua biên giới hay không.



Ta nói muốn, điểm huyệt đạo của hắn, lấy đao quát trên đầu hắn vài cái, cho hắn thành một cái đầu trọc, sau đó tiếp tục trét một ít bùn đất lên mặt hắn, thoạt nhìn sơ qua thì tất nhiên sẽ không thể phân biệt được.



Khi chúng ta nhập quan đã bị bắt lại kiểm tra, ta lấy Long Văn ngọc bội Hoàng đế ca ca cho đem ra nhoáng lên một vài cái. Binh lính lập tức khẩn trương, chỉ chốc lát, tên đại quan trấn giữ biên quan đã tự mình nghinh đón, cung kính mời chúng ta qua biên giới.



Tên quan trấn giữ nói Hoàng đế ca ca đã tìm ta khắp nơi, bảo ta nhanh nhanh trở về. Nguyên lai là vì hắn đã biết chuyện ta nói dối, cho nên đã hạ tối hậu thư, nếu ta dám tiếp tục ở bên ngoài, hắn sẽ phái một đội cẩm y vệ tới bắt ta. Ta lúc này mới sực nhớ rằng, nửa năm nay ở Mạc Bắc đánh du kích cũng không có viết cho Hoàng đế ca ca một bức thư nào cả, năm mới ta cũng ở bên ngoài không có về. Hoàng đế ca ca không có một chút tin tức nào của ta chắc chắn sẽ rất lo lắng. Bất giác cảm thấy áy náy, bắt đầu có ý muốn trở về.



Các biểu ca cùng nhau về nhà ngoại, còn ta cùng với các ca ca thì bị đội quân áp giải, chậm rãi tiến về kinh thành.



Suýt thì quên nói, ta đã đặt cho tiểu nô lệ một cái tên, kêu là A Thát, vì tên của hắn thật quá khó đọc. Lúc tại quan nha, A Thát nhìn thấy ta mặc y phục nữ nhi mới biết được ta là nữ. Đầu tiên là hắn nhìn ta đến ngây dại, sau đó lại nói thầm một câu, ” Xà hạt mỹ nhân.” (mỹ nhân như rắn rết, ý chỉ người đẹp nhưng độc ác)



Sau đó ta liền cho hắn thấy rắn rết là như thế nào, ta tiếp tục hạ Băng hàn tận xương lên người hắn, cho hắn ở dưới trời nóng mà lại nằm trên mặt đất lạnh đến phát run, răng đánh vào nhau kêu lập cập.