Mộ Dung Thế Gia Chi Hoa Sự

Chương 3 :

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Sau khi trở lại kinh thành, thật sự là ta có muốn tránh cũng không tránh khỏi bị trách cứ một chút, nhưng mà ta chỉ cần ôm Hoàng đế ca ca, cúi đầu sám hối rồi thêm một chút làm nũng, ngay lập tức có thể biến nguy thành an. Ta cứ thế tiếp tục mỗi ngày ngồi ở Ngự thư phòng chơi đùa với Hoàng đế ca ca. Chỉ có điều, ta hiện tại ở trong cung cũng không được vui vẻ cho lắm, bởi vì ta phải về để chơi đùa với A Thát.



Ta cũng nói cho Hoàng đế ca ca biết chuyện của A Thát, ta nói: “Hoàng đế ca ca, ngươi nói có buồn cười không? Hắn chỉ là một tiểu thát tử của Ngõa Thứ, nói ẩu nói tả, còn dám nói muốn đánh đến Bắc Kinh, còn muốn chém đầu ngươi. Thế là chúng ta liền cho chiến mã của bọn hắn rụng hết lông, hắn bị người Thát Đát bắt làm tù binh biến thành nô lệ, hiện tại còn bị ta mua đưa về đây. Ta mỗi ngày đều áp bức, truy hỏi hắn có còn dám có ý đồ muốn đánh Hoàng đế ca ca của ta nữa không nhưng mà hắn đến chết cũng còn ngang ngược, nhất định không chịu từ bỏ. Cho nên ta đã cho hắn nếm mùi vị đau khổ, hiện tại hắn hận ta đến chết mà cũng chỉ có thể ôm hận mà thôi, không có biện pháp làm gì ta. Ha ha, ngươi thấy vui không? “



Hoàng đế ca ca lại nói: ” Hắn vốn là có dòng máu hoàng tộc, ngươi nên cẩn thận một chút. Một người như vậy nếu giữ lại bên người sẽ là tai hoạ ngầm. Liễu Liễu, ngươi đem hắn giao cho trẫm xử trí đi.”



“Không được a, phụ thân nói, hắn là tiểu hài tử, không hiểu chuyện, ta đã đáp ứng với phụ thân là sẽ không đụng đến tính mạng của hắn. “



” Ai da, Trình thúc lúc nào cũng mềm lòng. Vậy ngươi đem hắn thả đi.”



“Cũng không được, ai bảo hắn muốn hại Hoàng đế ca ca, ta nhất định phải bắt hắn chính miệng nói ra rằng bản thân đã sai rồi, về sau còn phải quỳ dưới chân ngươi cầu xin tha thứ, sau đó ta mới thả hắn. Chỉ cần là người muốn hại Hoàng đế ca ca, thì đừng mong có kết cục tốt.”



“Ai da, Liễu Liễu, ngươi lo lắng cho trẫm như vậy, thật làm cho trẫm rất cao hứng, nhưng mà trẫm vẫn lo lắng a, ngoan, phải cách hắn xa một chút.”



“Uhm.” Ta tuy trong miệng đáp lời nhưng trong lòng vẫn không cho là đúng, thế là đành lấy đề tài khác để chuyển hướng, ” Hoàng đế ca ca, ta còn nuôi một con sói nhỏ đấy? Các ca ca đều nói nó bị ta dưỡng thành một con chó hoang. Nó rất dễ bảo, không ăn thịt tươi, thích ăn trứng chim, chỉ nghe duy nhất lời ta nói…”



Về đến nhà, ta vẫn như trước lấy việc trêu đùa A Thát làm niềm vui. Chỉ có điều là phụ thân lúc nào cũng đứng bên cạnh canh chừng, cho nên ta cũng không dám làm chuyện quá đáng. Phụ thân chính là một người tốt, cho hắn ăn ngon mặc ấm còn dạy hắn đọc sách. Nếu không có A Sỏa giúp ta canh giữ, nhất định không cho phụ thân thả hắn, chứ nếu không người đã sớm lén thả hắn đi rồi.



Thật ra bộ dạng hiện tại của hắn cũng rất cường tráng. Ta chỉ có thể canh đến lúc không có người chú ý, liền đá hắn một cước hoặc hạ một loại dược nào đó trên người hắn rồi nhanh chóng cho hắn thuốc giải.



Thế là làm hại thời gian vào cung của ta giảm mạnh vì phải ở nhà tìm cơ hội trêu đùa hắn. Nhưng mà hắn cũng thực kiên cường, cho tới bây giờ vẫn chưa tố giác ta với phụ thân lần nào.


Ta bĩu môi, “Ta nghe chuyện Vương Chiêu Quân được phong làm Văn Thành công chúa, nghe nói bọn họ đều là Công chúa giả, chuyên được dùng để đem đi hòa thân. Ta hiện không cần tiếp tục xuất ngoại nữa. “



“Ha ha, Trẫm sao có thể đem ngươi đi hòa thân! Nhưng mà….” Hoàng đế ca ca suy nghĩ một chút, “Vạn nhất nếu tương lai có ngày này, bọn họ chỉ mặt gọi tên, nhất định muốn ngươi thì sẽ rất phiền toái. Thôi quên đi, ta để cho thái hậu nhận ngươi làm nghĩa nữ, như vậy thì sẽ không có quá nhiều phiền toái.”



“Uhm, Hoàng đế ca ca là tốt nhất.” Ta quay đầu nói với Hoàng hậu, “Hoàng hậu nương nương, cha ta đẹp trai lại nhiều tiền, mẹ ta vốn lại không coi trọng Hoàng gia gia tao lão đầu (ông già lọm khọm), cho nên ngươi không cần tin những lời đồn đại kia.”



Hoàng đế ca ca cau mày, không kiên nhẫn nói: “Sao ngươi còn chưa đi? Không có việc gì nữa thì lui ra đi.”



Hoàng hậu ủy ủy khuất khuất khóc nức nở nói: “Thần thiếp cáo lui.” Ôm nỗi hận, liếc mắt nhìn ta một cái rồi lui ra ngoài.



Ngay lập tức Hoàng đế ca ca liền quay sang tính toán với ta, ” Liễu Liễu, sao lại gọi là Hoàng gia gia là tao lão đầu? Về sau không được làm càn như thế nữa biết không!”



“Hiểu rồi, vậy sau này chúng ta già sẽ gọi Hoàng đế ca ca là tao lão đầu được chưa? “



” Không được! Ta dù có già thì cũng vẫn đẹp lão.”



“Dù có xinh đẹp đến đâu đi nữa thì cũng không bằng ta, ngươi so với ta thì vẫn cứ là tao lão đầu. “



“Thật là bướng bỉnh!”