Mộ Dung Thế Gia Chi Hoa Sự

Chương 4 :

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Những ngày sau đó ta lúc nào cũng lo sẽ bị hoàng hậu trả thù, nhưng đâu ai ngờ nàng đối với ta càng ngày càng thân thiết. Ta tự nhiên nhớ tới lời cha ta nói: không có việc gì tự nhiên lại xum xoe, chắc chắn có mưu đồ xấu. Cho nên lúc nào ta cũng canh chừng, nhưng nàng một chút sơ hở cũng không lộ ra, ngay cả hoàng đế ca ca cũng dần dần nghĩ rằng nàng biết sai liền sửa lại.



Tuy nhiên, chuyện nàng muốn hại ta một sớm một chiều cũng xảy ra. Có một ngày, có cung nữ cấp báo, nói hoàng hậu mua độc dược bỏ ở trong mật ong, chuẩn bị đem tặng cho ta ăn.



Hoàng đế ca ca nghe vậy phẫn nộ, dẫn người xông thẳng Khôn Trữ cung, quả nhiên tìm ra một lọ mật. Cung nữ bên cạnh nàng thấy tình thế không ổn, lập tức tố giác hoàng hậu có ý định hạ độc.



Hoàng hậu ra sức kêu gào, nói là bị người ta vu cáo hãm hại. Hoàng đế ca ca phái người tìm một con chó, cho nó ăn, con chó ăn hết nhưng vẫn không có việc gì.



Hoàng hậu ngay lập tức đứng ở một bên khóc lóc kêu oan, hoàng đế ca ca tự cảm thấy mình sai, mặt mày ngượng ngùng.



Ta vốn nghe phụ thân nói chuyện trong hậu cung vốn không đơn giản, xem ra hoàng hậu vừa đánh trống vừa la làng ngay lập tức làm cho hoàng đế ca ca bị một phen mất mặt, cho nên ta cũng không có cao hứng. Nhưng nói gì thì nói ta cũng thấy có gì đó không hợp lý, tự nhiên hai cung nữ vô tội kia bị nhận lấy cái chết, hai cung nữ ra sức dập đầu mà kêu xin.



Ta nhìn hoàng đế ca ca nói: “Hoàng đế ca ca, ngươi cứ để cho hoàng hậu mỗi ngày ăn hai thìa, quá nửa tháng sẽ thấy có hiệu quả.”



Hoàng hậu vừa nghe xong, tiếng khóc tạm dừng lại một chút.



Hoàng đế ca ca phát hiện có điểm khác thường, hỏi ta: “Là ý gì?”



Ta đưa lọ mật cho hắn xem: “Ngươi nhìn kỹ đi, mật này có một chút ít màu hồng nhạt. Ngửi thử xem, có ngửi được mùi phù dung không? Ngươi thử liếm liếm xem, có phải là có chút vị của rượu?”



Hoàng đế ca ca theo lời ta, gật gật đầu: “Đúng như lời ngươi nói, nhưng thế thì có gì khác lạ?”



“Chất độc này được gọi là túy phù dung, dĩ nhiên nếu ăn ít thì không sao, ăn nhiều hơn sẽ chết người, chưa hết, một khi chết thì dù có khám nghiệm cũng không phát hiện ra, do nó có rất ít độc tính. Độc này phải được tích tụ ít nhất trong vòng nửa tháng mới có thể có hiệu lực.”



Hoàng đế ca ca ngay lập tức thay đổi sắc mặt, “Lời ngươi nói ngươi có dám đảm bảo?”



“Đương nhiên, những loại khác ta không dám nói, nhưng thuốc này chính là do Nhị ca ta chế ra, nó đã từng hại chết con dê nhỏ mà ta nuôi, ta tuyệt đối không nhìn nhầm. Hiện tại trong kinh thành, tất cả thuốc này đều là lấy từ nhà của ta mà ra.”



Hoàng đế ca ca quay đầu hỏi hoàng hậu: “Ngươi còn có gì muốn nói không? Vậy chi bằng, ngươi cứ dùng mật này trong nửa tháng để chứng minh sự trong sạch?”




Ta gật gật đầu: “Được rồi, ta đi. Nhưng mà phụ thân phải giúp ta làm vài loại dược để đem theo chơi, bằng không ta sẽ không đi, lại còn mỗi ngày đều ngủ ở giữa ngươi và nương.”



Phụ thân gõ đầu ta một chút, “Ngươi đúng là tiểu cường đạo, ngươi và nương ngươi thật giống nhau!”



Vài ngày sau, hoàng hậu bị phế, mà quốc không thể một ngày không có hậu, cho nên liền lập tức phong Tôn quý phi làm hoàng hậu vì đã có công sinh được trưởng hoàng tử. Tân hoàng hậu sau khi biết ta là bảo bối trong lòng hoàng đế ca ca, lại còn có hoàng hậu trước làm tấm gương, cho nên đối với ta ra sức lấy lòng nịnh hót.



Bất quá ta cũng chỉ hưởng thụ được vài ngày. Phụ thân đã làm thuốc cho ta xong, ta chuẩn bị lên đường rồi, Tam ca cùng Tứ ca cùng đi theo giúp ta. Đương nhiên ta cũng mang A Thát theo, lúc này cách xa tầm mắt của phụ thân, xem ta như thế nào chơi đùa với hắn!



Ta đi đến gặp hoàng đế ca ca để cáo biệt. Hoàng đế ca ca đương nhiên là luyến tiếc, không cho ta đi.



Thế là ta phải làm nũng hoàng đế ca ca, “Hoàng đế ca ca, ta chỉ đi ít ngày thôi, ta muốn học võ công cho thật giỏi để sau này hộ ngươi. Ngươi để cho ta đi nha.”



Hoàng đế ca ca không chịu, “Không được, học võ công thì cứ đi theo nương ngươi học thì tốt rồi, làm gì phải chạy xa như thế.”



“Nương không chịu dạy ta, lại còn muốn thu tiền của ta.”



“Trẫm thay ngươi trả là được, bằng không trong cung có thị vệ, cũng có võ công cao cường, chọn mấy dạy ngươi là được.”



“Không được, nương nói ta từ nhỏ đã tập là Mộ Dung gia nội công tâm pháp, luyện võ công khác không xứng.”



“Vậy thì không cần luyện, nhà của ngươi có nhiều người có võ công cao như vậy để làm chi? Trẫm sẽ phái thêm mấy thị vệ đi bảo vệ ngươi.”



Vừa nghe nói có thêm nhiều người bảo vệ ta, ta càng kiên định muốn đi, quyết tâm dâng cao. Ta bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nói: “Hoàng đế ca ca gạt ta, ngươi đã nói để cho ta đi ra ngoài chơi đùa, hiện tại ta muốn đi đến nhà ngoại tổ ngươi cũng không cho đi, sau này nhưng nơi khác chắc chắn ngươi lại càng không cho ta đi. Ta muốn đi, ta muốn đi, ngươi nếu không cho ta đi, chờ ta trưởng thành, ta cũng không muốn sống cùng ngươi......”



Hoàng đế ca ca ra sức dỗ dành ta, ta vẫn cứ thế khóc, ta thật sự muốn đi. Cuối cùng hắn đành phải nhượng bộ, nói: “Được rồi, được rồi, hoàng đế ca ca cho ngươi đi, mau nín khóc, mắt đều đã sưng húp lên. Nhưng mà Liễu Liễu, ngươi đi nhưng không được quên hoàng đế ca ca, đến khi ăn tết, trẫm sẽ phái người đi đón ngươi trở về.”



“Được, hoàng đế ca ca, ta sẽ rất rất rất nhớ ngươi.”