Mỗi Ngày Đều Thấy Họa Sĩ Vẽ Đông Cung Đồ

Chương 10 : Con bài chưa lật đã mở

Ngày đăng: 02:04 19/04/20


Lâm Tu Ngọc cứ tự do trôi nổi không bờ bến trong khung cảnh trong mơ của mình. Hắn thấy nhiều người xa lạ cùng những việc xa lạ, đoạn kí ức còn trống cứ xoay chung quanh hắn.



Không biết Minh vương đã cho hắn ăn gì khiến hắn cảm thấy đau đầu dữ dội, cả người mềm nhũn không có chút sức lực, cũng không thể nhúc nhích. Lâm Tu Ngọc cắn răng chịu đựng chống tay ngồi dậy, nhưng cả chân lẫn tay đều không nghe lời.



Tâm tư Minh vương điện hạ thâm trầm, lòng dạ lại quá sâu nhưng cuối cùng cũng chỉ là một thẳng nam nên không làm gì hắn cả. Dù vậy, viên thuốc bị ép uống này thật quá đáng sợ, Lâm Tu Ngọc cố gắng hồi lâu cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể nằm yên yên lặng lặng trên giường dưỡng sức chờ người kia đến giúp.



Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, đến khi Lâm Tu Ngọc cảm thấy đầu óc mình đã quá mơ hồ đến sắp mất đi ý thức, lại mơ màng nhận ra bên cạnh có mùi hương xa lạ rồi lại quen thuộc. Hắn giãy dụa mở hai mắt, mê mang nhìn người đang tới.



Nhìn gương mặt với dáng người quen thuộc trước mắt, Lâm Tu Ngọc cảm thấy đột nhiên mình không thể chịu đựng được nữa, nước mắt tích cóp từ lâu mất đi khống chế mà chảy xuống hai gò má tái nhợt. Hắn cố gắng giơ cánh tay duỗi về hướng người kia, mơ mơ màng màng mở miệng nỉ non: “Cẩu đản… Cẩu đản…”



Minh vương đột nhiên tạo phản làm không ít người kinh ngạc. Nhưng mà kiếm đã chỉ về cung thành, dưới sức công phá của đại quân mà muốn giữ vững nơi này thì cũng có chút khó khăn. Một vài quan lại kiểu “cỏ đầu tường” đã bắt đầu tính toán đi về dưới trướng Minh vương, đứng sau lưng đại quân lớn tiếng la hét tố giác đương kim Thánh thượng phạm tội quá nhiều.



Hoàng đế Tiêu Thừa Tuyên mặc giáp đứng ngoài thành nhìn đám người ô hợp phía dưới, có chút khinh thường mà hừ một tiếng, nói: “Tứ đệ sao lại sốt ruột như vậy? Ta nghĩ các ngươi phải biết rõ hơn ta lí do Phụ hoàng rốt cuộc tại sao mà tử trận chứ nhỉ. Lúc trước Tôn thị đã làm gì, hai ta đều hiểu rõ, có một số việc chắc ngươi cũng không cần Hoàng huynh chính miệng nói ra phải không…”



Động tác của Tiêu Thừa Ứng dừng lại, nụ cười trên mặt lại càng nham hiểm hung ác, hắn quay đầu nhìn quân lính của chính mình, cười nói: “Rốt cuộc tại sao Tiên đế tử trận cũng không quan trọng, quan trọng là… qua một lúc nữa, ta sẽ là đương kim Thánh thượng.”



Hắn ngừng một chút rồi lại ngửa đầu nhìn Tiêu Thừa Tuyên, cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Mà ngươi, sẽ trở thành Hoàng đế đầu tiên trong lịch sử Đại Du bởi vì giết cha soán vị mà trở thành tội nhân. Không biết Hoàng huynh có thấy vừa lòng với sắp xếp lần này của thần đệ không?”



Tiêu Thừa Tuyên mặt không đổi sắc, tiếp tục ngắm nghía trường kiếm trong tay, dường như không hề để tâm tới lời nói của đối phương, nụ cười bên khoé môi còn có chút thoải mái.
Hắn cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Năm đó việc này chấn động khắp nơi, hay là ngươi muốn nói nội gián là ta cài, Lâm gia là bị ta hại chết tất cả à?”



Lâm gia tiểu thế tử đã khôi phục kí ức đương nhiên đã lấy lại được sức chiến đấu mạnh hơn hẳn người thường. Hắn nhướng mày nhìn người kia, không quan tâm đến ánh mắt xung quanh, mặt không đổi sắc tiếp tục vứt bom: “Lâm Tu Ngọc thật không ngờ rằng Minh vương điện hạ lại thành thật như vậy, chủ động gánh hết tội danh, giúp Lâm Tu Ngọc đỡ phải nói thêm mấy câu. Đúng rồi, Minh vương điện hạ còn nhớ rõ lúc trước đã giết bao nhiêu người Lâm gia không?!”



Dường như nhớ ra điều gì mới, Lâm Tu Ngọc cong môi cười, tiếp tục nói: “À đúng rồi, nếu lúc trước không có quản gia liều mình bảo vệ, chắc rằng Lâm Tu Ngọc ta cũng đã chết dưới lưỡi dao của điện hạ rồi. Nhưng dù có mất đi kí ức mà ngơ ngác sống hơn mười năm, chân tướng rốt cuộc vẫn được vạch trần. Minh vương điện hạ, ngươi có phản kháng cũng vô dụng thôi, hay là ngươi cho rằng tất cả bộ hạ cũ của Hoài Ân hầu đều đã bị ngươi tiêu diệt hết rồi?!”



Ngày xưa, Lão Hầu gia có quan hệ rất rộng rãi trong triều đình. Nhiều năm nay Minh vương luôn muốn biết cụ thể tất cả thế lực của ông. Ngặt nỗi Lâm Uyển Uyển đã điên rồi nên không thể moi thêm được gì từ nàng.



Dù cho không cam lòng tới mức nào, Minh vương cũng chỉ có thể từ bỏ. Thế mà hôm nay Lâm Tu Ngọc lại đột nhiên nhắc tới thủ hạ cũ của Hoài Ân hầu.



Nhưng mà Lâm Tu Ngọc đã bị hắn hạ dược, không thể khôi phục trong chốc lát. Cho nên, Tiêu Thừa Diệp không thể nào vừa đi cứu Lâm Tu Ngọc đồng thời đi liên lạc thủ hạ cũ của Hoài Ân hầu được. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tiêu Thừa Ứng thở ra một hơi, không hề để tâm tới những gì Lâm Tu Ngọc vừa nói.



Dù sao đi nữa, mọi người cũng đã đến đông đủ. Kế hoạch gì cũng không còn quan trọng, Tiêu Thừa Ứng đã không còn kiên nhẫn chờ đợi được lên ngôi Hoàng đế, sau đó đem tất cả những người đã sỉ nhục hắn giẫm nát dưới chân.



Hắn chậm rãi giơ tay lên, trong ánh mắt là sát ý không thể kiềm ném, khoé môi cũng chậm rãi cong lên, la lớn: “Chư vị tướng sĩ, hãy phụ giúp bổn vương tàn sát sạch sẽ những dư nghiệt này, cho Đại Du một nền hoà bình mới! Giết!”



Mỗi ngày đều nhìn thấy hoạ sĩ vẽ đông cung đồ –