Mỗi Ngày Đều Thấy Họa Sĩ Vẽ Đông Cung Đồ

Chương 9 : Hết sức căng thẳng

Ngày đăng: 02:04 19/04/20


Hơn ai hết, Tiêu Thừa Diệp biết rằng trước mặt mình bây giờ chính là một cái bẫy mà khi bước vào rồi thì đến mạng sống cũng không thể nắm chắc được. Nhưng mà, mồi nhử của cái bẫy này lại là Lâm Tu Ngọc, là tình kiếp mà Tiêu Thừa Diệp cả đời này cũng không trốn thoát được.



Bởi vậy, dù biết được con đường phía trước rất nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy là có thể rơi vào chỗ chết nhưng Tiêu Thừa Diệp vẫn chỉ có một lựa chọn này mà thôi. Dù phải liều mạng, Tiêu Thừa Diệp vẫn sẽ cứu hắn ra, sau đó bắt những người khiến hắn chịu thương tổn phải trả giá.



Thịnh vương gia không ngốc, đối mặt với những bẫy rập tính kế nguy hiểm đến mạng sống, y không thể không chuẩn bị gì. Ám vệ luôn lặng lẽ đi theo một bên chờ đến khi thời cơ chín mùi liền hành động, tiêu diệt hoàn toàn phe phái của Minh vương.



Nhưng mà Tiêu Thừa Diệp cũng không ngời tới rằng Minh vương Tiêu Thừa Ứng có thể lớn gan đến như vậy. Bọn họ đã xem nhẹ việc này, dù trong tay y đang nắm quân bài ám vệ nhưng lại vẫn cứ để Minh vương chiếm thượng phong, suýt nữa phải bỏ mạng.



Giờ hợi ngày hôm sau, Tiêu Thừa Diệp một mình một ngựa chậm rãi đi đến. Dù cho trong lòng lo lắng nhưng sắc mặt y vẫn cứ như bình thường, nhìn không ra chút cảm xúc gì. Y siết chặt trường kiếm, đi vòng quanh tháp cổ một hồi lâu nhưng lại vẫn không phát hiện ra manh mối liên quan đến Lâm Tu Ngọc.



Hôm qua y đã đưa Đông Kỳ vào địa lao của thịnh vương phủ để thẩm vấn, y chưa từng nghĩ tiểu tì nữ từ nhỏ đã hầu hạ mình này có thể sẽ vì tư lợi của bản thân mà đẩy Lâm Tu Ngọc vào chỗ chết. Trên người nữ nhân này còn manh mối nên dù sát khí trong lòng có nặng đến đâu, Tiêu Thừa Diệp vẫn giữ lại mạng sống của cô ta.



Thủ đoạn tra tấn thẩm vấn của ám vệ đương nhiên không cần nói nhiều, một nữ nhân yếu ớt như Đông Kỳ làm sao có thể chịu đựng được tất cả những thủ pháp tra khảo đáng sợ kia. Cho nên, vào ngay đêm đó, cô ta đã tỉ mỉ đem toàn bộ kế hoạch khai ra rõ ràng.



Sự tình cũng không hề phức tạp. Đơn giản chính là nội ứng ngoại hợp, người của Minh vương cho Đông Kỳ vào làm nội gián, đánh thuốc mê Lâm Tu Ngọc rồi đưa đi. Ám vệ lại không nghi ngờ gì, cứ tưởng Đông Kỳ muốn đưa Lâm thiếu gia ra ngoài có việc, không ngờ đây chính là cái bẫy.



Đông Kỳ từ nhỏ đã sống ở Thịnh vương phủ, cho nên một khi nàng dấu giếm phản bội mọi người mà đi theo Minh vương, đương nhiên là một quân cờ thật tốt. Ít nhất, cô ta cũng đã thành công lừa gạt mọi người trong Vương phủ để đưa Lâm Tu Ngọc đi, đánh vào nhược điểm lớn nhất của Thịnh vương.




Sợ là hắn đã sớm ngày ngóng trông muốn diệt trừ hoàn toàn anh em hai người. Còn về Lâm Tu Ngọc, Tiêu Thừa Ứng có loại đam mê cực kì đáng sợ, khi còn bé Lâm Tu Ngọc lại nổi tiếng là đứa nhỏ cứng đầu, nếu một khi rơi vào tay hắn, sợ là sẽ gặp phải chuyện không may.



Tiêu Thừa Diệp không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể mạnh mẽ khiến chính mình tỉnh táo lại. Y nắm chặt trường kiếm trong tay, tự dưng nhớ đến gần nơi tháp cổ ngoại ô có một toà nhà riêng của Tiêu Thừa Ứng, rất có thể Lâm Tu Ngọc bị giam giữ ở chỗ này!



Ám vệ đã bị y điều về kinh thành giúp đỡ hoàng huynh xử lí phản tặc. Tiêu Thừa Diệp chỉ có thể một thân một mình thâm nhập vào nhà riêng của Minh vương. Nhưng mà, đối phương làm sao có thể để y thực hiện dễ dàng như vậy được. Trong nhà ngoài nhà đều được bố trí mười mấy tên cao thủ giang hồ âm thầm đánh lén.



May mà kinh nghiệm đối phó với địch của Tiêu Thừa Diệp rất phong phú mới không trúng chiêu. Chẳng qua, hơn mười người vây kín công kích khiến y rốt cuộc cũng không chịu nổi. Nghĩ đến Lâm Tu Ngọc bây giờ sinh tử vẫn không rõ, Tiêu Thừa Diệp chỉ có thể cắn răng liều mạng giơ trường kiếm trong tay chém giết bốn phía.



Người không muốn sống là đáng sợ nhất, chiêu thức hay nội công của những tên cao thủ giang hồ đều là thượng thừa, nhưng đối mặt với một đối thủ không muốn sống nữa thì cũng chỉ có thể cam bái hạ phong. Dù cho trên người xuất hiện đầy vết thương lớn nhỏ, Tiêu Thừa Diệp vẫn cứ cắn răng chém đầu những người này không chút lưu tình.



Cố nén đau đớn, Tiêu Thừa Diệp dùng khinh công phi vào trong nội trạch, chỉ hi vọng có thể sớm thấy người y đang thương nhớ.



Trong kinh thành hiện giờ cũng đang kinh tâm động phách, ai cũng không biết Minh vương đã điều động quân binh nội bộ bằng cách nào, ai cũng không biết đám quân lính nghiêm chỉnh mặc giáp này đến tột cùng đã toát ra từ nơi nào.



Ngự lâm quân đang hình thành thế đối kháng cùng với đội quân này, Minh vương Tiêu Thừa Ứng mặc áo giáp cưỡi bảo mã đứng ở phía trước đội ngũ, nhìn của cung đang đóng chặt mà cười lạnh, lớn tiếng nói: “Hoàng đế Tiêu Thừa Tuyên giết hại trung thần, đầu độc tiên hoàng, phẩm tính ác độc soán ngôi Hoàng đế, làm người người oán trách thần phật cũng không tha thứ! Nay, Tiêu Thừa Ứng ta liền thuận theo ý trời, tiêu diệt oan nghiệt của Đại Du, đưa tội ác giết cha ra trước công lí, cho mọi người cùng thấy!”