Mỗi Ngày Đều Thấy Họa Sĩ Vẽ Đông Cung Đồ

Chương 8 : Quỷ kế của Minh vương

Ngày đăng: 02:04 19/04/20


Lâm Tu Ngọc hoàn toàn không biết bí mật nhỏ của mình đã bị Tiêu Thừa Diệp phát hiện, gần đây, hắn phát hiện ra một điều kì lạ. Dù cho hắn và Tiêu Thừa Diệp đã là người yêu của nhau, nhưng mà thời gian hai người quen biết không hề lâu chút nào, không đủ để một người có thể hoàn toàn hiểu rõ người kia.



Nhưng mà, Tiêu Thừa Diệp lại trái ngược hoàn toàn. Y hiểu hắn rất rõ, không chỉ là những sở thích thông thường mà còn là một ít bí mật hắn luôn giấu kĩ, điều này làm người ta thấy nghi ngờ.



Lâm Tu Ngọc không ngốc, những hành vi của Tiêu Thừa Diệp nhắc nhở hắn chuyện này không hề đơn giản như trong tưởng tượng.



Có điều, hắn vắt óc suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra được điều gì, xoa xoa thái dương nhức mỏi, Lâm Tu Ngọc đem tất cả những việc đáng sốt ruột quẳng sang một bên. Bảo thị nữ đem cho mình ít điểm tâm, sau đó hắn một bên ăn một bên đọc sách, thật sự là vô cùng thoải mái.



Chân tướng của mọi việc một ngày nào đó cũng sẽ lòi ra, Lâm Tu Ngọc cũng không muốn vì những việc nhỏ này làm ảnh hưởng đến tình cảm của mình và Tiêu Thừa Diệp. Hắn cứ đem những điều này chôn ở đáy lòng, không thèm quan tâm, yên yên tĩnh tĩnh sống qua những ngày tháng an bình của mình.



Ngược lại, Tiêu Thừa Diệp lại không hề thoải mái như hắn. Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt trong giai đoạn sinh nở của Hoàng hậu, không biết tên trưởng tử sẽ oa oa rơi xuống đất vào lúc nào. Hoàng đế bệ hạ lần đầu tiên làm cha lúc nào cũng căng thẳng thần kinh, đi theo Hoàng hậu không rời nửa bước. Tuy không hề giảm bớt thời gian lâm triều nhưng với những tấu



CHƯƠNG thường ngày cần xử lí, Hoàng thượng đều ném hết cho Tiêu Thừa Diệp.



Dù sao hai huynh đệ bọn họ cũng rất rành rẽ nét bút của người kia. Khi còn bé, hai người cũng nhờ đó mà gian lận nhiều lần, ngay cả những người thân quen cũng không phát hiện ra chứ đừng nói đến những vị đại thần này. Bọn họ không hề biết tấu



CHƯƠNG đều được chính Thịnh vương điện hạ trả lời, nếu biết, tội danh phạm thượng chắc chắn sẽ rơi xuống đầu Tiêu Thừa Diệp.




Một chiêu này của hắn thật sự ngoan độc, cũng may là chúng ta phát hiện trước kế hoạch này. Chỉ cần mưu tính một chút, đến lúc đó không những kế hoạch của hắn thất bại mà chúng ta còn có thể nhân cơ hội này xử lí bọn chúng sạch sẽ.”



Hoàng đế lắc lắc đầu, cảm thấy trong lòng bất an không rõ nguyên cớ. Chỉ có thể nói: “Không được, Minh vương âm mưu quỷ kế, có lẽ đã sớm đề phòng ngươi. Chúng ta phải chuẩn bị thêm nữa mới có thể xử lí việc này. Ta có dự cảm, mục tiêu của Minh vương không chỉ đơn giản như thế…”



Dường như nhớ ra điều gì đó, Hoàng đế đột nhiên đứng dậy, bất an đi qua đi lại, nhăn chặt mày nói: “Nếu Minh vương muốn ra tay, tất nhiên sẽ không lưu lại đường sống cho chúng ta. Ta nghĩ ngoại trừ con bài này, có lẽ hắn vẫn còn giấu giếm gì đó. Cả hai huynh đệ chúng ta đều có nhược điểm. Hoàng hậu nương nương thì ở tận trong cung cấm, hậu cung của ta lại không có những phi tần khác, Minh vương không thể chen vào được. Hắn chỉ có thể lợi dụng người ở bên người ngươi hại chết ngươi mà thôi… Chẳng lẽ?!”



Hiểu được thâm ý của Hoàng đế, Tiêu Thừa Diệp thấy cả người phát lạnh. Y thậm chí không còn giữ được lễ nghi, Hoàng đế còn chưa dứt lời, y đã vội vã nhanh chóng đi khỏi ngự thư phòng, lấy tốc độ nhanh nhất hướng ra ngoài cung, trong lòng hi vọng tất cả chỉ là phán đoán.



Hoàng đế hít một hơi nhìn bóng dáng y rời đi, xoay người đi về phía tẩm cung Hoàng hậu, trong lòng vẫn cứ bất an. Thủ đoạn của Minh vương đúng là khác xa dự đoán, chỉ có thể hi vọng tất cả sẽ bình an thuận lợi.



Mà chờ đến khi Thịnh vương điện hạ về đến phủ đã thấy của phòng Lâm Tu Ngọc mở toang, bánh mật cùng chè hoa quế hắn thích ăn nhất rơi đầy đất, áo khoác ngoài của hắn cũng nằm ở đây.



Tiêu Thừa Diệp không thể kiềm chế được tâm tình, y nắm chặt nắm tay nhìn bức thư không biết từ đâu tới được đặt trên bàn, phía trên chỉ có ngắn ngủn mười bốn chữ: “Giờ hợi ngày mai, cổ tháp ngoài thành. Ái nhân chờ quân đến.”



Tiêu Thừa Diệp xé tan bức thư ra từng mảnh, không thế kiềm nén sát ý trong lòng, hai mắt đỏ ngầu, gào thét: “Tiêu Thừa Ứng! Bổn vương nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”