Mỗi Ngày Đều Thấy Họa Sĩ Vẽ Đông Cung Đồ

Chương 5 : Đông cung đồ

Ngày đăng: 02:04 19/04/20


Độ ấm xa lạ cứ bồi hồi trên môi, cảm giác mơ mơ hồ hồ dường như có một đôi tay đang vuốt ve đốt lửa trên thân thể mình, toàn thân Lâm Tu Ngọc run rẩy, ngẩng cao cần cổ trắng nõn mà rên nhẹ.



Cảm giác quá kích thích làm hắn không thể suy nghĩ được gì, còn chuyện nào sung sướng hơn việc được giao lưu tình cảm với người mình thương đâu. Hắn đóng chặt lí trí, cam tâm tình nguyện mà chìm vào cơn lốc dục vọng do y dẫn đường.



Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Tu Ngọc cảm thấy bộ phân khó nói giữa hai chân thấm ướt, hắn theo bản năng mở to mắt, nhìn ngó xung quanh. Vẫn là gian phòng cũ, hắn giở chăn lên nhìn, quần áo vẫn đầy đủ trên người, trừ mỗi chỗ có phản ứng sinh lí do mơ thấy vương gia, toàn thân không còn gì khó chịu.



Sự thật chứng minh rằng, dù là xử nam trẻ hay già, một khi đã được nếm chút thịt vụn thì việc tiết tháo ngày càng rơi rụng là không thể tránh khỏi. Một nụ hôn không rõ hàm ý của Thịnh vương điện hạ đã làm thư sinh không kiềm chế được, liên tục mấy ngày nay đều mơ thấy những nội dung không thể miêu tả. Hắn xoa xoa hai má đang nóng lên, nhanh chóng đứng dậy tiêu huỷ sạch sẽ chứng cứ phạm tội trên giường. Sau lại, hắn thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, lén lén lút lút đi đến bàn vẽ của mình.



Tính từ nụ hôn kia, thời gian cũng đã trôi qua khoảng nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, ngại trừ thủ vệ canh giữ an toàn cùng với một số thị nữ, Lâm Tu Ngọc đều không nhìn thấy ai khác.



Bức hoạ Thịnh vương gia yêu cầu cho dịp Xuân tế cũng đã chuẩn bị tốt, mỗi ngày trôi qua thật rất nhàn nhã. Không ai đến quấy rầy, tiểu thư sinh bắt đầu nảy sinh ra một ý tưởng đáng khinh.



Lén lút trải phẳng giấy ra, nhắm mắt tự hỏi trong chốc lát, hắn bắt đầu cầm bút vẽ tranh. Mới vài nét hoạ, hình vẽ trên giấy đã hiện ra rõ ràng, màu đỏ trên mặt Lâm Tu Ngọc lại đậm thêm một chút.



Bức hoạ vẽ lại hai nam nhân nằm trên giường, một người giơ chân lên, người kia thì nằm trên người của hắn tiến hành vận động giao lưu đồng tính không thể miêu tả. Mà hai vị nhân vật chính trên tranh, người phía trên chính là Lâm Tu Ngọc, mà người nằm dưới mở rộng hai chân cũng là Thịnh vương điện hạ cao cao quý quý.
Về chuyện năm đó, Tiêu Thừa Diệp vẫn tiếp tục điều tra như trước. Chỉ cần đi theo mối liên hệ của Hoàng Thái phi và Túc quốc công mà tra tiếp, dù cho thời gian có xa mấy đi chăng nữa vẫn bắt được một ít dấu vết.



Dù cho đã biết trước vụ án Lâm gia không thể tránh được bàn tay của Hoàng Thái phi cùng Túc quốc công nhưng manh mối điều tra đến càng nhiều, trong lòng Tiêu Thừa Diệp càng tức giận. Y không thể tưởng tượng được tình huống lúc đó là như thế nào, cũng không muốn tưởng tượng đến việc Tiểu Chi còn nhỏ đã phải làm gì để chạy trốn được từ nơi ấy.



Bây giờ người trong tộc Lâm thị gần như đã biến mất hết, dòng chính cũng dã tàn lụi, em gái ruột của Tiểu Chi cũng không rõ tung tích. Trước đó vài ngày, y vừa nhận được một mật thư nói rằng tiểu thư Lâm gia hình như vẫn còn sống. Nhưng mà mật thư này xuất hiện quá bí ẩn, ngay cả ám vệ cũng không điều tra được thân phận của người gửi. Tiêu Thừa Diệp chỉ có thể tăng thêm người đi đến địa phương được mật thư nhắc đến để thăm dò, khi nào có tin lập tức cấp báo.



Nếu Lâm Tu Ngọc khôi phục kí ức, lại gặp được em gái một lần nữa hẳn là sẽ rất vui vẻ. Nghĩ đến mưa máu gió tanh ngày xưa, Tiêu Thừa Diệp nhíu chặt mày, ánh mắt lộ rõ sát khí. Hắn nhắm mắt lại hít sâu một hơi, đem thư trong tay bỏ vào chậu than tiêu huỷ sạch sẽ, trong đôi mắt thâm trầm nhìn không ra suy nghĩ.



Bây giờ đã là giờ Tý, Lâm Tu Ngọc chắc đã ngủ, nhưng nội tâm chịu nhiều áp lực của Tiêu Thừa Diệp không khống chế được, y dùng khinh công điểm nhẹ mũi chân đi đến căn phòng hắn đang nghỉ ngơi.



Y cố ý chọn cho Lâm Tu Ngọc một việc tử ở gần chỗ mình, Tiêu Thừa Diệp động tác nhẹ nhàng đi vào từ cửa sổ, yên yên tĩnh tĩnh ngồi ngẩn người bên giường nhìn gương mặt đang ngủ của Lâm Tu Ngọc.



Tiểu thư sinh dường như đang gặp ác mộng, mày nhíu chặt, gương mặt tái nhợt. Hắn cắn chặt môi, mồ hôi trên trán toát ra liên tục. Lâm Tu Ngọc theo bản năng nắm chặt nệm giường, lắc đầu, rên rỉ: “Đừng mà…Đừng giết cha mẹ ta…Thừa Diệp…Thừa Diệp…”