Mỗi Ngày Đều Thấy Họa Sĩ Vẽ Đông Cung Đồ

Chương 6 : Cẩu đản thổ lộ

Ngày đăng: 02:04 19/04/20


Ký ức của Lâm Tu ngọc có một lỗ trống gần khoảng mười năm. Theo như lời của phụ thân, khi còn nhỏ hắn gặp phải một cơn bạo bệnh, sau khi khỏi hẳn cũng không có vấn đề gì, chỉ có mỗi kí ức bị ảnh hưởng, không nhớ được những việc trước khi mắc bệnh.



Mấy năm nay, Lâm Tu Ngọc cũng không quá quan tâm đến những kí ức đã bị mất. Dù sao khi còn bé chắc cũng chẳng gặp được chuyện gì lớn. Nhưng mà, mấy ngày nay không hiểu vì sao, hắn luôn mơ thấy một ít người hoặc sự việc xa lạ. Dù rằng chưa từng gặp qua, hắn lại có cảm giác quen thuộc không biết đến từ đâu.



Lâm Tu Ngọc cũng không nhớ rõ ràng những cảnh trong mơ. Hắn lắc lắc đầu, vứt bỏ mớ cảm xúc hỗn loạn trong đầu, cũng không coi những việc này là quan trọng.



Mấy hôm nay, từ tối đến sáng, Tiêu Thừa Diệp đền sẽ đến phòng của hắn. Nhờ vào thân thủ của Thịnh vương điện hạ, muốn cho tiểu thư sinh không biết gì là chuyện rất dễ dàng. Dù cho công việc càng ngày càng chồng chất, mỗi đêm tới căn phòng này đã trở thành thói quen của y.



Từ cửa sổ lén lút tiến vào phòng, ngồi xổm trước giường hắn, y yên yên tĩnh tĩnh ngắm nhìn gương mặt người đang say ngủ, khi hắn gặp ác mộng thì cung cấp thêm một cái ôm ấm áp.



Bây giờ thời cơ vẫn chưa chín muồi. Khi còn chưa xử lí sạch sẽ những người có mưu đồ, Thịnh vương điện hạ dù sao đi nữa cũng không dám đưa hắn ra trước tầm mắt của người khác, chỉ sợ chuyện cũ chưa giải quyết xong thì Lâm Tu Ngọc đã trở thành quân cờ trong tay những người đó.



Nhưng mà trong khoảng thời gian này, gần như đêm nào Lâm Tu Ngọc cũng gặp ác mộng. Nghe hắn luống cuống nỉ non tên cha mẹ và cả em gái, trong lòng Tiêu Thừa Diệp cũng rất khổ sở.



Y không biết làm sao để an ủi hắn, cũng không muốn đánh thức hắn. Chỉ có thể hành động thật nhẹ nhàng, đưa tay đem hắn cẩn thận ôm vào trong ngực, chậm rãi vuốt ve sống lưng hắn.



Lâm Tu Ngọc theo bản năng mà cọ cọ ***g ngực ấm áp, dường như là cảm nhận được mùi hương quen thuộc, nét mặt hắn có vẻ thoải mái hơn nhiều. Dưới sự trấn an của Tiêu Thừa Diệp, hắn lại tạm thời thoát được cơn ác mộng, hiếm hoi lắm mới tìm thấy được giấc ngủ ngon, một đêm không mộng mị.




Lâm Tu Ngọc, tự Nghiễn Chi, tên tự này là do phụ thân của hắn đặt cho, trừ cha con hắn ra không có người khác biết. Tại sao Thịnh vương điện hạ lại biết được?!



Lời vừa ra khỏi miệng, Tiêu Thừa Diệp liền hối hận. Nhưng mà nếu chân tướng đã bị hé lộ, y cũng không thể cứ tiếp tục nguỵ trang được.



Tuy nói rằng Lâm Tu Ngọc mất trí nhớ nhưng chỉ số thông minh của hắn vẫn còn đầy đủ, muốn lừa gạt hắn không phải là việc đơn giản.



Tiêu Thừa Diệp đành phải hít sâu một hơi, đưa tay ôm gọn hai má Lâm Tu Ngọc, nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, gương mặt chân thành nói: “Nghiễn Chi, thời cơ chưa chín muồi, việc này lại liên quan đến an toàn của ngươi nên ta không thể không giữ bí mật. Nhưng ngươi phải tin tưởng ta. Tiêu thừa Diệp cả đời này trừ ngươi ra thì trong lòng không còn ai khác, kiếp sau cũng thế. Ta biết việc này xảy ra có hơi đột ngột nhưng đây chính là chân tâm của ta, từ trước đến nay ta chỉ thích một mình ngươi.”



Thật sự Lâm Tu Ngọc không ngờ rằng y sẽ đột nhiên tỏ tình, trong chốc lát cũng giật mình sửng sốt. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Tiêu Thừa Diệp, hắn thật lòng cảm thấy vị vương gia này không hề nói dối. Có điều y làm sao lại biết tên tự của hắn, còn cái gọi là bí mật là muốn chỉ cái gì. Một đống lớn bí ẩn cứ lẩn quẩn trong đầu hắn, để lòng hắn hỗn loạn thành một mớ, cứ đứng ngây ngốc ngay khi Vương gia tỏ tình.



Thịnh vương điện hạ cũng không cho hắn thời gian để tiếp tục ngẩn người. Con người cao hơn Lâm Tu Ngọc nửa cái đầu ấy hơi cúi xuống, hôn lên đôi môi đang mở ra của hắn, sau đó lại triền miên dây dưa ma sát. Lâm Tu Ngọc thoát lực tựa vào trong ngực y thở dốc một hồi, chỉ là độ ấm xa lạ trên môi làm hắn không còn phản ứng gì được, chỉ có thể bị Tiêu Thừa Diệp kéo vào một tình huống hoàn toàn xa lạ.



Ngay cả khi đang bị Thịnh vương điện hạ gặm môi, Lâm Tu Ngọc vẫn còn đang mơ mơ màng màng suy nghĩ, tại sao mọi chuyện lại không xảy ra như mình tưởng tượng? Nội dung trong đông cung đồ của hắn không hề giống như thế này!



Hình ảnh anh dũng vô địch dùng “trym to” chinh phục Vương gia điện hạ của hắn đâu rồi?!