Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa
Chương 27 :
Ngày đăng: 13:46 18/04/20
CHƯƠNG 27
Cái thể loại Kim Dung này là chuyện gì? Hoa Tiểu Mạc không nói gì nghẹn cứng: “Làm sao đi?” Biết bên ngoài đều là người của Kiều Dịch, hắn cũng không hỏi gì khác, chỉ nghĩ rời khỏi đây.
Hiện tại hắn thậm chí cưỡng ép mình không được nghĩ đến nam nhân đang nằm trong vũng máu kia còn sống hay chết, nếu còn sống, vậy y nhất định sống không bằng chết. Mà nếu quả thật người kia chết…
“Thiếu chủ, đi mau.” Lại thấy bóng đen lóe lên, đúng là Vân Cẩm một thân y phục dạ hành: “Thực quỷ dị, mấy tên Đường chủ đều không hiện thân.”
Ba người không chậm trễ một khắc rời đi ngay.
Trong bóng tối, một đạo nhân ảnh đem toàn bộ một màn này thu vào trong mắt.
Đệ tử Thiên Tà giáo đông đảo, mặc dù thân thủ bình thường, nhưng thắng ở số lượng khổng lồ, chiết phiến trong tay Kiều Dịch vung lên, từ trên cần cổ mấy người trước mặt đảo qua một lượt, huyết vụ* tản ra, nhanh như lưỡi dao sắc. Trêm mặt quạt ngay cả một giọt máu cũng không nhiễm. [vụ: sương mù, bụi nước, ý chỉ mấy giọt máu li ti bắn tán ra]
“Thiếu chủ, chúng tôi hộ tống người ra ngoài.” Vài hắc y nhân chỉnh tề quỳ xuống hành lễ, cao giọng nói.
“Vân nương, nửa nén hương sau cô mang người còn sống đi ngoại thành hướng tây tập hợp.” Kiều Dịch phân phó xong thì bắt lấy Hoa Tiểu Mạc dưới sự yểm trợ của các thuộc hạ thi triển khinh công rời đi.
Gió đêm thổi vù vù qua hai má, tốc độ nhanh kinh người, Hoa Tiểu Mạc rũ mắt nhìn cảnh vật dưới chân, thật sự ly khai rồi.
“Tiểu Mạc nhi, làm tốt lắm.” Bên tai là tiếng cười sang sảng: “Ha ha ha ha, Lạc Cửu Tiêu lần này có chín cái mạng cũng không sống nổi.”
Hoa Tiểu Mạc hoảng sợ nháy mắt: “Tay hơi run, ta trật hai tấc.”
“Không có gì đáng ngại, cho dù không phải chỗ hiểm, y cũng không sống được.” Kiều Dịch híp híp mắt: “Ngươi sẽ không quên tẩm độc lên lưỡi đao chứ?”
“Không, không có quên.” Hoa Tiểu Mạc mím chặt môi, khoang miệng còn lưu lại khí tức của người kia, không nói được cảm giác giờ khắc này, có vẻ gay go rồi.
Có lẽ là gió đêm lao nhanh, Kiều Dịch không thể nắm giữ được khí tức lung tung không thôi của thiếu niên bên người.
Bởi vậy, Tần Đức không để ý phản đối của các đại thần, đem toàn quyền việc này giao cho người con thứ ba của ông xử lý.
Người của những môn phái khác thông qua dò la mới biết được những tên đó đang tìm một thiếu niên, cũng không cách nào biết thêm gì nữa.
Mà những lão bách tính kia chỉ biết là thiên hạ loạn rồi.
Còn kẻ đầu sỏ khiến võ lâm rối loạn lật trời giờ phút này đang ngồi xổm trong chuồng gà cầm cái chuông cũ nát lắc lắc, âm thanh thanh thúy kỳ ảo phát ra, giống như đến từ chân trời xa xôi xưa cũ.
Mà trên đất chú gà trống đập cánh phành phạch lắc lư trái phải một cách quỷ dị, móng vuốt liều mạng cào bới tảng đá.
“Sao còn chưa ngã?” Hoa Tiểu Mạc lảm nhảm: “Ngã xuống, ngã xuống.”
Phía sau có tiếng bước chân tới gần, thanh âm ôn hòa truyền đến: “Tiểu Mạc.”
Tiếng chuông dừng, gà trống lại hoạt bát vui vẻ, Hoa Tiểu Mạc đứng lên phủi bụi trên tay, xoay người ngoảnh lại, trên mặt treo nụ cười cực kỳ tươi tắn.
Người tới một bộ trường sam mang màu trời, mái tóc đen như mực dài đến thắt lưng, hà tư nguyệt vận*, phong thần tuấn lãng, ôn nhuận như ngọc, phảng phất phiêu dật không nhiễm bụi trần, đôi mắt mang ý cười dừng lại trên người thiếu niên, càng lộ ra nét nhu hòa. [hà tư nguyệt vận: dung mạo cùng phong độ tuấn mỹ thanh nhã]
Hoa Tiểu Mạc chạy nhanh tới, cong khóe mắt ngưỡng đầu hỏi: “A Thất, có mua cổ vịt cho ta không?”
==============
Tác giả: *chọt chọt ngón tay* đột nhiên có hơi chút thấp thỏm, nếu như giáo chủ có bệnh, Vương gia e rằng đã nguy kịch.
Giáo chủ thân thể có bệnh, Vương gia tâm lý có bệnh, ╮(╯▽╰)╭ cũng may bọn họ đều không có bỏ trị liệu.
Phốc, thần y hoàn hảo đến trước