Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 28 :

Ngày đăng: 13:46 18/04/20


CHƯƠNG 28



Trên bàn gỗ đặt một đĩa cổ vịt, một đĩa rau xanh, một chén canh chay.



Suy nghĩ trên bàn cơm rất dễ thả rông, Hoa Tiểu Mạc cũng không ngoại lệ, cúi đầu và cơm trong chén, trong đầu bay ra đủ thứ hình ảnh loạn thất bát tao, từng màn từng màn cứ như được nhấn nút khởi động.



Toàn bộ đều thực quỷ dị, dù việc đã qua hơn ba tháng, nhưng hắn vẫn nhớ như in, lần đó khi rớt xuống khe núi rõ ràng cảm thấy có đôi bàn tay to vô hình kéo hắn xuống dưới.



Khi đó Lạc Cửu Tiêu giữ chặt quần áo hắn, phản ứng đầu tiên chính là giãy dụa, bởi vì nếu bị túm trở về, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.



Nhưng ấn tượng cuối cùng trong đầu hắn ngoại trừ tiếng kêu gào của Bạch Thần, cũng chỉ có tiếng rên rĩ tê liệt của nam nhân kia.



Nhắc tới cũng kỳ quái, A Thất nói là nhặt được hắn trong con sông của thôn, còn nói hắn hôn mê hơn một tháng, Hoa Tiểu Mạc ngậm một cọng cải xanh, tóp tép tóp tép nhai xong nuốt xuống, mới hơn một tháng, vì quái gì tóc hắn dài nhanh như vậy, đã qua vai rồi! Cứ như là tăng hoóc môn vậy.



Càng kỳ quái hơn chính là hắn không dám ra bờ sông nhìn ảnh ngược trong nước, hiện tại gương mặt này đã lệch khỏi phạm vi thuần gia môn*, nếu đứng trước mặt Lạc Cửu Tiêu và Bạch Thần, bọn họ nhất định không nhận ra. [thuần gia môn: người đàn ông có khí khái mạnh mẽ, hào sảng, bla bla… nói chung là mang đàn ông tính]



Hoa Tiểu Mạc thổn thức không thôi, nhân sinh chết tiệt biết bao nhiêu!



Bên tai vang lên âm thanh ôn nhuận: “Tiểu Mạc.”



Hoa Tiểu Mạc đang thất thần ngẩng đầu lên, phồng má nhai đồ ăn trong miệng, chớp chớp mắt hỏi.



“Cơm ăn lên tới mũi rồi kia.” Lan Thất mỉm cười vươn ngón tay làm rơi hạt cơm trên chóp mũi Hoa Tiểu Mạc, lại múc cho hắn một chén canh nhỏ nóng hổi đưa qua.



Ngốc ngốc nhìn khuôn mặt tuấn nhã đoan chính đối diện, Hoa Tiểu Mạc hơi hơi nghiêng mình sáp tới gần mấy phần, một bộ dạng hoa si*: “A Thất, ngươi cười lên thật là đẹp mắt.” [hoa si: mê trai (gái)]



Lan Thất thu mắt cười nhạt.
Đêm qua rõ ràng vẫn là một nụ hoa nguyên vẹn, hôm nay vừa thấy, cư nhiên nở ra một cánh hoa màu đỏ, ánh trên da thịt trắng nõn, càng phát ra yêu nhiêu*. [xinh đẹp mê hoặc lòng người, kiểu yêu nghiệt ý]



“Hửm?” Hoa Tiểu Mạc nghiêng đầu, tròng mắt chuyển một vòng: “Đó là vết bớt.”



Nhìn vào con ngươi trong suốt như hồ nước của thiếu niên, Lan Thất giật giật mày, đem câu “Có lẽ hoa sắp nở rồi” nuốt xuống.



Cách hơn nửa canh giờ sau Hoa Tiểu Mạc ném sách trên đất, rào rào đứng dậy từ trong thùng gỗ, khẽ thở gấp nói: “A Thất, trên người ta nóng quá.” Nói xong liền đưa tay sờ loạn trên người mình, tiểu đồng bọn cũng run run rẩy rẩy ngẩng đầu lên.



Lan Thất nghe vậy buông sách xuống, trước mắt là thân thể hơi gầy yếu của thiếu niên, vòng eo tinh tế mềm dẻo, đôi chân thon dài cân đối, làn da trắng nõn mang theo thủy quang, khuôn mặt ngày càng ôn nhu xinh đẹp.



Hai mắt hơi hơi trầm xuống, y đạm dục, nhưng không vô dục*. [ý chỉ Lan Thất tuy dục vọng đạm nhạt, ít ham muốn nhưng không phải là không có dục vọng :”> ]



Lấy khăn vải lau bọt nước trên người thiếu niên, đầu ngón tay khoát trên cổ tay thiếu niên dừng một chút, Lan Thất áp chế dị dạng trong giọng nói, u u hỏi: “Sau bữa cơm chiều có phải ngươi ăn bậy cái gì không?”



“Ta thấy trong dược lâu có để rất nhiều quả dại, nên tùy tiện ăn một trái giải khát.” Chịu đựng xúc động muốn đi sờ tiểu đồng bọn, Hoa Tiểu Mạc trừng mắt: “Không phải chỉ là một trái cây dại hay sao? Sao nhỏ mọn vậy.”



“Đó là Phù hoa quả.” Khóe miệng Lan Thất khẽ động, dở khóc dở cười: “Có một số tác dụng thôi tình.”



====================================



Tác giả: Được rồi, tui thừa nhận tui hổng có tiết tháo…



Tác giả phát rồ lên cơn này lại đào hố mới, vẫn là chủ thụ như cũ, vẫn là NP như cũ, vẫn là vô tiết tháo như cũ, vẫn là tam quan bất chính như cũ…



《Phong lưu quan nhị đại trọng sinh đáo bất cử đích quá khí minh tinh thân thượng》 .. Đây đã định là một tràng bi kịch!!!