Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 39 :

Ngày đăng: 13:46 18/04/20


CHƯƠNG 39



Bạch Thần lặng yên không nói, ánh mắt thâm thúy lẳng lặng nhìn thiếu niên, đôi mắt trong suốt của hắn dưới ánh nến phiếm lên ánh sáng rực rỡ mê người, trong nhất thời quên mất nên nói gì cho phải.



Thấy đối phương không lên tiếng, Hoa Tiểu Mạc đảo đảo mắt tròn, bắt đầu lóng ngóng vụng về: “Bạch Thần, người thấy ta như thế nào?”



“Kích động dễ nóng nảy.” Bạch Thần liếc hắn một cái, thản nhiên nói.



“Ta không có hỏi ngươi cái đó.” Hoa Tiểu Mạc nổi đóa, vuốt đi bọt nước trên mặt, lại sửa tóc tai một chút, nghiêm túc hỏi: “Ta là hỏi ngươi, con người của ta thế nào?”



“Rất tốt.” Câu trả lời của Bạch Thần cũng không nửa phần do dự, giọng nói tuy nhạt, nhưng mơ hồ lại mềm mại mấy phần.



Hoa Tiểu Mạc ngẩng đầu, lăng lăng nhìn Bạch Thần, lúc lâu sau, khóe môi cong lên, cười ha hả, cười một hồi lại tự thấy mình đặc biệt ngáo, vì cớ gì lại vui vẻ như vậy…



“Ngươi kỳ lưng giúp ta đi.”



“Được.” Bạch Thần cong môi, nụ cười trên mặt thu lại, nhưng nhu hòa trong đáy mắt hãy còn.



Cầm khăn vải ướt chà lau trên đóa hoa nọ sau lưng thiếu niên, Bạch Thần đột nhiên cau mày, tay còn lại bất động thanh sắc sờ về phía ngực, sắc mặt thần tình phức tạp khó phân biệt.



Có lẽ vì an tâm khoan khoái, Hoa Tiểu Mạc thả lỏng cơ thể ghé vào mép thùng gỗ nhắm mắt phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, căn bản không nghĩ tới Bạch Thần cũng là một nam nhân bình thường, cũng sẽ có nhu cầu, đương nhiên hắn cũng không biết ẩn nhẫn giờ khắc này của Bạch Thần, càng không biết đối phương vẫn luôn một mực vận nội lực hóa giải dục vọng.



Hai người lại nói chuyện với nhau một hồi, cơ bản đều là Hoa Tiểu Mạc nói một mình, Bạch Thần ngẫu nhiên sẽ phun ra một vài từ ngắn gọn.



“Buồn ngủ?” Vén lên lọn tóc hơi ướt của hắn, dùng khăn vải lau khô, Bạch Thần nhìn thiếu niên ngâm trong thùng dược liệu, vừa nhìn đã thấy một bộ dáng cực độ mệt mỏi.



“Ngô.” Hoa Tiểu Mạc hàm hồ trả lời.



Buông khăn vải xuống, Bạch Thần khom người ôm lấy Hoa Tiểu Mạc, một tay nâng lên, một tay khác vỗ nhẹ lưng hắn, vận dụng nội lực loại trừ bọt nước trên người hắn.



Môi xẹt qua nhau một cái, Hoa Tiểu Mạc cực kì buồn ngủ phản ứng chậm chạp không phát hiện, vô thức cọ cọ trong ngực Bạch Thần, mà thân thể Bạch Thần thì cứng đờ.




“Y không nhận ra bổn vương nữa.” Thanh âm mang theo sắc bén kinh người, tầm mắt Tần Nghị chưa từng rời đi.



Lan Thất thần sắc lãnh tĩnh đi qua ngồi bên ***g sắt, lạnh nhạt nói: “Cho ta xem ánh mắt y một chút.”



Với tay ôm kẻ đang run rẩy vào ngực, ngón tay giở mấy sợi tóc trên mặt y lên, hé ra gương mặt đầy dấu hôn xanh tím, không khó để nhìn ra là một người xinh đẹp.



Chẳng qua đôi mắt trống rỗng và cánh môi huyết nhục mơ hồ kia làm cho người ta sinh ra thương cảm.



Tần Nghị đè lại thân thể loạn động trong ngực, giọng nói ôn nhu lại phun ra lời nói phảng phất như tới từ chỗ sâu nhất trong địa ngục: “Vô Ưu, ngươi ngoan một chút.”



Thanh niên được gọi là Vô Ưu nức nở đáng thương, càng dùng sức giãy dụa, đôi mắt trống rỗng bỗng nhiên trở nên đen đặc, nhìn thẳng chằm chằm vào Hoa Tiểu Mạc, banh cổ họng kêu to a a.



Tiếng kêu chói tai cùng ánh mắt quỷ dị của thanh niên khiến toàn thân Hoa Tiểu Mạc đều không ổn, da đầu dựng tóc gáy, nếu không phải A Thất còn ở đây, hắn đã sớm nhanh chân chạy mất.



Cái hành động này không chỉ Lan Thất, ngay cả Tần Nghị cũng lộ ra ngạc nhiên, y thần sắc nghiêm nghị lạnh lùng, giơ tay lên tát Vô Ưu một cái.



Khóe miệng Vô Ưu chảy máu, ánh mắt vẫn như cũ nhìn Hoa Tiểu Mạc chòng chọc, như kiên trì giữ lấy gì đó, như đang ai cầu gì đó, tựa hồ mang theo kích động.



Hoa Tiểu Mạc đứng dán dính vào cửa chộp được dấu ấn sau gáy thanh niên, loang lổ vết máu, mơ hồ là một kí hiệu, việc này làm hắn nhớ lại những con gà nuôi nơi vùng quê ở kiếp trước, để không lẫn lộn với nhà hàng xóm, họ sẽ vẽ dấu đỏ lên cánh con gà.



Coi một con người như súc sinh mà đối đãi, Hoa Tiểu Mạc bấm bấm lòng bàn tay, ánh mắt nhìn Tần Nghị cực kỳ chán ghét, tên giáo chủ điên nhà hắn còn đáng yêu hơn nhiều. [yeah, giáo chủ num bờ one :”>]



Lan Thất nhìn thấy trong đồng tử Vô Ưu nhiều hơn một tia màu trắng, cau mày nói: “Độc ngấm đã sâu, ta không dám cam đoan có thể trị hết.”



“Trị hết?” Tần Nghị cười một tiếng, âm lãnh phá lệ: “Ta không có ý định để người trị hết cho y.”



“Cho y tiếp tục làm mộng đẹp, đừng để y chết là được.”