Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 40 :

Ngày đăng: 13:46 18/04/20


CHƯƠNG 40



Bầu không khí vắng vẻ, trong không trung hòa lẫn mùi vị hư thối ẩm ướt lệnh kẻ khác muốn nôn mửa, tụ lại cùng nhau, từng chút từng chút đập vào trong não, dường như ngay cả tiếng tim đập cũng bị xóa đi.



Lan Thất quay đầu kêu thiếu niên đứng bên cửa: “Tiểu Mạc.”



“Nga, tới ngay.” Hoa Tiểu Mạc ôm hòm thuốc đi tới, hít sâu một hơi lấy túi châm mở ra, một hàng ngân châm sắp xếp ngay ngắn.



“Cầm ngược lại.” Nhìn ngân châm trước mắt, Lan Thất khẽ động khóe môi, cố cười, đáy mắt lướt qua vẻ buồn rầu, một màn mới vừa rồi kia thật cổ quái.



Khóe miệng Hoa Tiểu Mạc giật một cái, vội vàng đổi qua cầm bên khác, khóe mắt chọt chọt tới Tần Nghị đứng cách hắn hơn mười tấc, hắn thấy cả nửa người đều nổi da gà.



“Sợ ta?” Tần Nghị đột nhiên lên tiếng, liếc thiếu niên đang trốn y như trốn sài lang hổ báo.



“Không, không có.” Nói xong còn cười ha ha hai tiếng, Hoa Tiểu Mạc dịch người tới gần Lan Thất, cũng không dám để ý Tần Nghị nữa.



Trán Lan Thất ứa ra một tầng mô hôi lạnh, mặc dù không biết thanh niên bị dày vò thê thảm trước mắt vì cớ gì lại đắc tội Tần Nghị, nhưng lương y như từ mẫu, nội tâm y hiện lên mấy phần không đành lòng, ngân châm trong tay chần chừ nửa nhịp rồi lại tiếp tục đưa xuống.



Nếu như bởi vì chuyện này mà phát sinh dị đoan, vậy y tình nguyện đắc tội người trong thiên hạ, cũng phải bảo toàn thiếu niên bên cạnh.



Nhân tính vốn phức tạp, giữa ích kỷ và không tư lợi, y lựa chọn điều đầu tiên.



Tầm mắt chăm chú đôi môi đầy đặn của Lan Thất, Hoa Tiểu Mạc biết nếu như Lan Thất căng thẳng sẽ vô ý thức mà hơi mím môi, tuy không thấy nhiều nhưng đủ để biết.



Lan Thất cau mày, một châm cuối cùng đừng lại giữa không trung: “Đè y lại.”



Đưa tay kềm lại Vô Ưu đang trừng mắt hai chân ngọ nguậy, từng sợi gân xanh trên cổ Tần Nghị đều nổi lên, mắt cũng tuôn ra sát khí dày đặc.



Hoa Tiểu Mạc ở bên cạnh giúp Lan Thất hạ châm, sau đó lại theo phân phó đi viết đơn thuốc, nét chữ vốn đã không dễ nhìn là mấy lại vì nội tâm mất bình tĩnh, mà càng xiêu xiêu vẹo vẹo như kiến bò, không dám nhìn thẳng.



Gian phòng lãnh tĩnh, tiếng nức nở nghẹn ngào cực nhỏ của thanh niên phá lệ thảm thiết, kéo theo trận trận đau buốt nơi thần kinh, Hoa Tiểu Mạc nghe mà lòng cũng thắt lại, hắn cắn răng đưa mắt qua, mà thanh niên nguyên bản đang thống khổ cực độ bất an bỗng nhiên an tĩnh lại, chỉ lấy ánh mắt chứa hơi nước nhìn Hoa Tiểu Mạc.




Hoa Tiểu Mạc mím mím môi, người trong cung không phải là nên cẩn thận từ lời nói đến hành động mọi lúc mọi nơi sao? Cái đứa tiểu bất điểm* trước mặt này sao mà nói toàn lời không giữ mồm như thế. [tiểu bất điểm: chỉ mấy đứa nhỏ, con nít cực kỳ nhỏ]



Tựa hồ rất là cảm thấy hứng thú đối với Bạch Thần, Tần Uyển chu mỏ: “Cái cây sáo ngọc của ngươi thật là đẹp, có thể cho ta mượn thổi chơi chút không?”



Thần sắc Bạch Thần lạnh lùng, ánh mắt thủy chung vẫn rơi trên người Hoa Tiểu Mạc.



“Thật nhỏ mọn.” Tần Uyển bĩu môi, không mảy may sợ hơi thở lạnh như băng tản ra từ trên người Bạch thần, đến gần vài bước ngẩng đầu thật cao nhìn Bạch Thần, quan sát không chút kiêng kỵ.



Lại thấy đối phương căn bản không để ý tới nàng ta, có lẽ là được nuông chiều quen, thói hoa quý cùng kiêu ngạo nhà đế vương nổi lên, đó giờ chưa từng bị người xem nhẹ, Tần Uyển phát ra tiếng hừ mũi nặng nề.



Chỉ tiếc uy nghiêm quá nhỏ, không khiến ba người Hoa Tiểu Mạc sợ, chỉ hù được mấy tên thái giám cung nữ phía sau, bịch bịch quỳ xuống đất nơm nớp lo sợ.



“Bản công chúa ra lệnh cho ngươi mở miệng nói!” Lời nói làm người khác vô lực thổ tào* phát ra từ trong miệng Tần Uyển, gương mặt bạch ngọc nhỏ nghiêm túc.[thổ tào: chửi rủa trong bụng chứ không dám nói ra ngoài]



Bạch Thần liếc xéo nàng ta một cái, lại đi nhìn Hoa Tiểu Mạc, làm như nhìn cả đời cũng không đủ.



Lần nữa khiến Hoa Tiểu Mạc bội phục, Tần Uyển hồi sinh đầy máu, cười híp mắt sáp mặt qua: “Có phải ngươi không biết nói hay không?”



Thấy Bạch Thần không đáp lại, Tần Uyển đột nhiên mếu máo, vành mắt ửng đỏ: “Ta mang ngươi tiến cung có được hay không, mấy lão già trong thái y viện rất lợi hại, nhất định có thể chữa giọng cho ngươi.”



Hoa Tiểu Mạc ngẩng đầu nhìn trời, diễn kỹ phái, thực lực phái tuyệt đối, quả nhiên người của hoàng gia không thể khinh thường.



Chen vào giữa Bạch Thần và Tần Uyển, Hoa Tiểu Mạc cười khan một tiếng: “Công chúa. Nếu không có việc gì, bọn ta đi trước.”



Bá đạo giang hai tay cản lại, Tần Uyển thần bí hề hề cười nói: “Ta mang theo một con chim có thể nói chuyện, các ngươi hiếu kỳ không, có muốn đi xem kỳ quan không?”



“Khỏi đi, bọn ta không thấy hứng thú với con chim đó.” Hoa Tiểu Mạc khoát khoát tay nói.



Tần Uyển nhíu nhíu đôi mày xinh đẹp, tung một câu với Bạch Thần: “Ta muốn ngươi.”